Ở khu 7, xã Điêu Lương, huyện Cẩm Khê, tỉnh Phú Thọ, có gia đình của ông Hạ Văn Sang, năm nay đã ngoài 60 tuổi, ông là lao động chính trong nhà nhưng thật không may, năm 40 tuổi ông bị cụt tay phải trong một vụ tai nạn máy vò lúa.
Cuộc sống gia đình ông Sang vốn rất khó khăn, cả mấy miệng ăn chỉ biết trông cậy vào mấy sào lúa, vợ ông ốm đau liên miên, con cái cũng dại khờ, không biết tu chí lập nghiệp. Rồi sau sự cố năm ấy, gia đình ông nghèo mãi hoàn nghèo.
Vậy mà trong cái tình cảnh bi đát, ông vẫn cố gắng đón người chị ngoài 70 tuổi, bị bại liệt về nuôi. Đó là bà Hà Thị Lý, bà là chị cả trong gia đình có 3 anh chị em. Năm lên 3 tuổi sau một trận sốt, 2 chân bà Lý mất dần cảm giác, rồi teo hẳn. Bỗng chốc trở thành người tàn phế, cuộc sống của bà Lý phải hoàn toàn dựa người thân.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, 2 người em lần lượt dựng vợ, gả chồng, nhà chỉ còn lại bố mẹ già và người chị cả tật nguyền, rồi 2 cụ cũng lần lượt theo nhau qua đời. 12 năm trước, ngay sau khi lo hậu sự cho mẹ, vì thương xót người chị không còn nơi nương tựa, người em trai út Hạ Văn Sang đón bà Lý về nhà chăm sóc.
“Bố tôi mất đã 40 năm, khi mẹ tôi còn sống thì chị Lý vẫn còn chỗ dựa. Năm 2006 mẹ tôi cũng đi theo bố tôi, để chị Lý ở một mình không đành, tôi đón chị về nhà mình. Mấy năm gần đây sức khỏe của 2 chị em đều kém …”, nén tiếng thở dài, ông Sang bùi ngùi kể.
Từ khi đón người chị Hạ Thị Lý về nhà chăm sóc, thì gia đình ông Sang càng trở nên chật vật. Mấy mảnh đất đồi trồng không cây gì lên được ngoài sắn. Vào mùa thì nuôi thêm mấy nong tằm ăn lá sắn, ngoài ra không có bất cứ nghề phụ gì, nên thu nhập hiếm hoi.
Cực là thế, nhưng ông Sang chưa bao giờ có ý định bỏ rơi chị của mình. Bao năm tháng qua, trên vai người đàn ông luống tuổi cụt một tay, gầy hom hem là một cụ bà 70 tuổi bị bại liệt, 2 ống chân bà teo tóp buông thõng, đưa qua đưa lại theo từng bước chân khó nhọc của người cõng.
Vất vả lắm ông Sang mới đỡ được người chị trở lại giường, vừa thở hổn hển, người đàn ông tật nguyền vừa nói: “Năm nay chị 70 tuổi rồi, trước chị còn tự lết đi được, mấy năm nay thì không thể, đi vệ sinh hay tắm táp thì tôi phải cõng…”.
Nhìn người em trai tóc đã muối tiêu, hốc hác, tiều tụy, bất giác bà Lý bật khóc: “Cậu nó cũng đã 60 tuổi rồi, sức yếu lại chỉ còn một tay, lại phải chăm sóc tôi. Tôi sống trên đời cũng đủ rồi, nhiều lúc tôi ước mình được sớm đi theo ông bà tổ tiên cho cậu nó đỡ khổ…” – nói rồi những giọt nước mắt lại lăn dài trên đôi gò má già nua, nhăn nhúm của người đàn bà bất hạnh.
Tiền trợ cấp xã hội của 2 chị em chẳng đủ mua thuốc cho bà Lý mỗi khi “trái gió trở giời”. “Chị tôi gần đây kêu đau nhiều, nên không dậy được, nhưng vì không có tiền nên chẳng đi viện khám bao giờ…”, người đàn ông cụt một tay chua chát nói.
Ngẫm mà thương cho hai cái thân già, vì hoàn cảnh trớ trêu nên chẳng thể vươn mình để thoát nghèo, để sống sung sướng. Vậy mà trong cái khổ gần như bỉ cực ấy, họ vẫn dành cho nhau tình yêu thương tuyệt vời.
Ngưỡng một nhất vẫn là ông Sang, một người đàn ông chân chính, trượng nghĩa và biết yêu thương gia đình. Trong khi xã hội ngoài kia, chỉ vì vài đồng bạc lẻ, anh chị em đã có thể tương tàn. Vậy mà bao năm qua, trên đôi vai gầy guộc, ông Sang vẫn ráng gồng gánh cõng chị qua tháng năm.
Thương cho ông Sang lại còn thương cho bà Lý, một người phụ nữ gặp kém may mắn khi chưa kịp trải nghiệm với cuộc đời. Tồn tại gần 70 năm nhưng bà chưa một lần được đặt chân ra khỏi miền quê nghèo khó.
Đó là nỗi bất hạnh, nỗi đau đớn vô cùng. Thời thanh xuân, cũng vì bệnh tật nên chẳng ai dám yêu thương, chăm sóc bà. Để rồi về già không con cháu kề bên, xót xa lắm chứ.
Nhưng may mắn làm sao, bà vẫn được mẹ cha yêu thương, chăm bẵm cho đến lúc họ qua đời và giờ là người em trai gầy nua, ốm yếu đảm nhận trọng trách ấy. Số phận đã trêu ngươi như thế, chẳng biết trách ai và cũng không thể trách ai. Chỉ biết càng khâm phục bản lĩnh gồng gánh khó khăn và tấm lòng ‘anh em như thể tay chân’ của ông Sang đối với gia đình và với chị gái đau ốm của mình.
Cũng theo ông Hạ Xuân Tuệ, trưởng khu 7 (nơi ông bà đang sinh sống) cho biết: “Hoàn cảnh ông Sang là rất khó khăn ở địa phương, nhất là từ khi bà Lý chuyển vào ở cùng. Nhiều lúc thấy người tật nguyền chăm người tàn tật, chúng tôi cũng thấy xót xa. Thu nhập từ canh tác của gia đình ông Sang chẳng đáng là bao, chi tiêu hàng tháng hầu như trông cả vào tiền trợ cấp của 2 chị em…”.
Hi vọng trong thời gian tới ông Sang và gia đình sẽ nhậnđược nhiều sự động viên, hỗ trợ từ mọi người để phần nào cải thiện khó khăn.
Nguồn tham khảo: Báo Dân Trí
Tổng hợp : Webtretho