Chuyện kể rằng, nhà văn Booth Tarkington Booth là nhà văn và nhà soạn kịch ‘nổi đình nổi đám’ trên văn đàn nước Mỹ thế kỷ 20 trong một lần được mời tới tham dự một cuộc triển lãm Văn học nghệ thuật lớn do hội Chữ thập đỏ Mỹ tổ chức với tư cách là một vị khách mời đặc biệt. Khi ông đang xem trong gian trưng bày, bỗng Booth Tarkington thấy có hai cô gái chừng 17-18 tuổi bước lại trước mặt và chân thành xin ông chữ ký.
Nhìn hai cô gái, Booth Tarkington mỉm cười nói:
– Rất xin lỗi là tôi không mang theo bút máy, vậy tôi có thể dùng bút chì để ký tên được không, thưa hai quý cô?
Thực ra, Booth Tarkington nói vậy cũng chỉ muốn thể hiện là mình có phong thái của người nổi tiếng, thật ra trong suy nghi của ông thừa biết hai cô gái sẽ không từ chối việc được ‘người nổi tiếng’ tặng chữ ký bằng bút chì. Quả nhiên hai cô đồng thanh nói:
– Dạ, đương nhiên là được ạ!
Booth Tarkington khoan khoái và tự mãn vô cùng khi nhìn nét mặt hân hoan vui sướng của các cô. Vậy là đôi bạn lấy từ trong túi sách ra hai cuốn sổ bìa cứng có gáy mạ vàng và ríu rít trao cho Booth Tarkington. Nhà văn rút bút chì, đề tặng mấy dòng khích lệ họ rồi ký tên mình vào hai cuốn sổ đầy vẻ trang trọng.
Hai ‘quý cô’ cũng tỏ ra vô cũng dễ mến, họ lễ phép nói:
– Xin cảm ơn ngài!
Nhưng sau khi nhìn thấy chữ ký của Booth Tarkington, một trong hai cô gái bỗng nhíu đôi hàng chân mày chăm chú nhìn kỹ nhà văn rồi hỏi:
– Thế ra ông không phải là Robert Sherwood ạ”?
Booth Tarkington nheo nheo mắt, đáp lại với một vẻ hết sức tự mãn:
– Ồ, không phải! – Tôi là Booth Tarkington, tác giả cuốn Alice Adams, hai lần đoạt giải Pulitzer.
Tức thời cô gái nọ liền quay đầu lại phía bạn mình rồi nhún vai bảo:
– Mary, cho tớ mượn cái cục tẩy của cậu một tý!
Booth Tarkington (1869 – 1946) là nhà văn và là nhà soạn kịch ‘nổi đình nổi đám’ trên văn đàn nước Mỹ thế kỷ 20. Hai cuốn tiểu thuyết “The Magnificent Ambersons” và “Alice Adams” của ông từng được tặng giải thưởng Pulitzer danh giá. Mỗi lúc rảnh rỗi Booth Tarkington thường kể lại câu chuyện trên cho người thân, đồng nghiệp và bạn bè của mình nghe rồi trầm ngâm kết luận:
– Trong giây phút ấy, tất cả mọi niềm kiêu hãnh, tự phụ của tôi lập tức tan như bong bóng xà phòng. Từ đó, tôi luôn tự nhắc nhở bản thân: “Cho dù có tài giỏi đến đâu đi chăng nữa thì cũng chớ bao giờ tưởng rằng mình ghê gớm lắm”.