Em vừa sinh con được 1 tuần mọi người ạ, không biết chuyện sinh đẻ của các chị em như nào chứ chuyện đi đẻ của em vừa buồn cười lại vừa thấy thương chồng ghê gớm.
Em và chồng yêu nhau 3 năm thì kết hôn, hai chúng em bằng tuổi, thế nên trong cuộc sống vợ chồng nhiều khi em cảm thấy như mình làm mẹ của chồng ấy. Bởi đàn ông bằng tuổi thì lúc nào trẻ con hơn phụ nữ nhiều.
Lúc đưa chồng về ra mắt thì mẹ em lo lắng lắm:
– Cưới thằng này có ổn không con? Mẹ thấy nó mặt còn non choẹt à? Thế này thì sao đủ sức lo liệu cho vợ cho con đây.
– Nhìn mặt thế thôi chứ anh ấy có trách nhiệm lắm. Mẹ đừng lo lắng quá.
Sau đám cưới thì em thấy cuộc hôn nhân của mình hạnh phúc lắm, chồng em thường xuyên quan tâm và chiều chuộng vợ. Chỉ có là đôi lúc chồng vẫn còn ham chơi, vợ mà cằn nhằn là y như rằng giận dỗi.
Em hiểu tính chồng nên thôi cũng bỏ qua, chưa có con nên cứ cho chồng tận hưởng chút. Thật ra lắm lúc em cũng nghĩ không biết liệu khi có con thì lên chức bố chồng em sẽ xoay xở như thế nào nữa.
Cưới được nửa năm thì em có thai, thật ra em tính kế hoạch chờ thêm hơn năm rồi mới sinh em bé. Nhưng con cái là lộc trời cho, trời thương trời cho mình lúc nào thì mình phải biết trân trọng. Mang thai rồi chồng càng chiều chuộng em, lão ta cũng bỏ game rồi không tụ tập với bạn bè nữa. Đi làm cái là về nhà, từ việc nấu nướng, dọn dẹp, giặt quần áo chồng em đều đòi làm hết:
– Em mới bầu có mấy tháng thôi nên mấy việc lặt vặt này em vẫn làm được. Anh cứ để em làm.
– Không được, em phải nghỉ ngơi, cứ để anh làm. Không lẽ em muốn con ghét anh vì ngược đãi mẹ nó à?
– Khiếp, con đang ở trong bụng, sao mà biết được.
– Con nó biết cả đấy.
Thế rồi ngày nào chồng em cũng đòi ôm bụng vợ rồi trò chuyện, hát cho con nghe. Nhìn chồng vui như thế em cũng hạnh phúc lắm.
Cái hôm đưa em đi đẻ thì đúng là em đang đau nhưng cũng không nhịn được cười. Vốn dĩ bác sỹ nói em dự sinh là 1 tuần nữa, nhưng chẳng hiểu sao 12h đêm hôm đó em lên cơn đau đẻ không chịu được. Em đập chồng dậy chở đi đẻ thì chồng em ngái ngủ còn tỉnh bơ:
– Thôi vợ ơi, để mai rồi hãng đi. Chứ giờ đến viện có ai làm việc đâu.
– Anh bị hâm à, trên đời này đau gì thì có thể nhịn chứ đau đẻ anh bảo em nhịn kiểu gì? Con anh nó đòi ra rồi đây này, nhanh đưa em đi đẻ nhanh.
Lúc đó lão mới cuống cuồng dậy mặc quần áo mọi người ạ. Lúc vào viện, em chưa được đẻ ngay đâu nên chồng chứng kiến cảnh em đau đẻ thì cứ nắm chặt tay em:
– Cố lên vợ ơi, đau đẻ chắc chỉ như kiến cắn thôi.
Lúc này đau quá nên em quát chồng:
– Giỏi thì anh đi mà đẻ. Đau chết đi được đây này.
Đã vậy khi em vào phòng chờ sinh, lén mang được cái điện thoại vào. Cứ tí tí chồng em lại nhắn tin: “Có đau lắm không vợ ơi” rồi là “Cố lên em, người giường bên cạnh em vừa đẻ xong rồi”.
Sau hơn 8 tiếng vật lộn với cơn đau đẻ thì em cũng mẹ tròn con vuông. Vào phòng sau sinh thấy chồng bế con cứ cười tủm tỉm hạnh phúc lắm. Lúc đó em trêu:
– Bế con mệt không chồng, thích thì em đẻ thêm cho anh vài đứa nữa. Hoặc anh thích em đẻ cho đủ để lập đội bóng luôn.
Lúc này chồng em hốt lên:
– Ôi thôi vợ ơi. Mình đẻ 1 đứa thôi vợ à, đau thế này còn gì là người nữa.
– Nhưng trước anh bảo là sinh mấy đứa lận cơ mà.
– Đó là trước, giờ thấy em đau như này anh xót lắm. Em đau đẻ mà anh chẳng làm được gì cả, ngồi ngoài lòng nóng như lửa ấy. Sinh 1 đứa thôi, em khỏi chịu đau.
Tự dưng nghe câu đó em thấy hạnh phúc lắm các chị em. Em thấy từ khi em sinh xong chồng em cũng thay đổi nhiều, không trẻ con nữa, mà quan tâm vợ con số 1 luôn. Phụ nữ có tấm chồng như này thì đúng là hạnh phúc nhất rồi các chị nhỉ.
Theo Hạ Bối / Webtintuc