Hôm qua con điện thoại 22 củ mới tậu được tháng của chồng em “đi đời” các chị ạ. Nghĩ mà tiếc của nhưng em cũng hả hê đôi chút. Tất cả là nhờ “ma ma tổng quản” mẹ chồng của em đấy.
Em về làm dâu nhà chồng được 3 năm rồi, nhưng mãi hơn năm mới có bầu. Cu tí nhà em giờ mới 5 tháng. Từ lúc em bầu bí đã nghén không ăn được, còn doạ sảy liên tục nên con em sinh ra thiếu mấy tuần, người còi cọc, hay ốm yếu lắm.
Con thì đi viện liên tục, nhưng em vớ được ông chồng lười, vô tâm kinh khủng. Từ lúc em bầu bí yếu thế mà chẳng được chồng chiều đâu. Thèm ăn cái gì đều phải tự mình đi mua, có nhờ chồng vài lần nhưng anh đều cằn nhằn:
“Thèm thì tự ra mà mua, chân tay cất hết đi rồi à?”
Có lần em bị ra máu phải đi viện gấp, chồng vào chăm vợ mà mắt cứ dán vào cái điện thoại chơi game.Lúc em sinh con thì còn tệ hơn. Ngoài bà nội, bà ngoại chăm cháu ra thì chồng không bế con giúp được tí nào.
Mà mẹ em ở quê, công việc cũng nhiều lắm, bà chỉ xuống chăm được 1 tháng rồi về. Mẹ chồng thì chưa nghỉ hưu, đang sống với anh cả cách chỗ nhà em tận chục cây nên cuối tuần bà mới xuống. Kiêng cữ được đúng 1 tháng em tự mình chăm con hết. Cuối tuần mẹ chồng xuống đỡ được tí chút.
Mẹ chồng em thì thương con dâu lắm, thấy cháu hay đi viện, em thì trông con gầy rạc cả người bà bảo:
“Hay là thuê giúp việc vài tháng, cháu nó cứng cáp rồi thôi”
Chồng em nghe thế phản đối ngay:
“Móc đâu ra tiền mà thuê mẹ? Tháng cũng 5-6 triệu chứ ít à”
“Vậy thì anh xúm vào chăm con giúp vợ đi, cứ ngồi mà chơi game, có ngày tôi đập điện thoại”
“Ơ mẹ buồn cười nhỉ, chăm con là việc của đàn bà”
Nói xong hắn lỉnh lỉnh lên phòng ôm điện thoại tiếp. Bao nhiêu lần em nói, mẹ chồng cũng nói mà vẫn như nước đổ lá khoai, anh chẳng bao giờ tiếp thu mà giúp vợ cái gì cả.
Đợt cuối năm chồng em được thưởng nghe đâu hơn 30 củ, hắn cho vợ có chục triệu, còn đâu mang sắm hẳn con điện thoại mới ra 22 triệu lận. Em bảo:
“Sao anh mua điện thoại đắt thế, em còn đang phải tiết kiệm để mua bỉm sữa cho con đây”
“Điện thoại xịn, cấu hình cao chơi game mới sướng”
Hắn nói mỗi thế rồi lừ lừ lên giường hôm cái của nợ ấy. Em ghét lắm rồi, kể cả mấy ngày Tết sang nội, sang ngoại chơi hắn đều ôm rịt cái điện thoại, mặc kệ ai muốn đánh giá thế nào thì đánh giá.
Hôm trước con em lại ho hắng, viêm phế quản, người thằng bé cứ sốt sốt nên nó quấy kinh khủng, không rời mẹ ra được tí nào. Em phải vừa bế con vừa làm việc nhà. Chiều chiều thấy em chưa nấu cơm, chồng cáu um lên:
“Giờ này mà còn chưa cơm nước gì à.”
Em cũng đói nên đành một tay bế con, 1 tay nấu cơm. Tự nhiên một lúc sau mẹ chồng em sang, bà mang móng giò với hoa quả cho em. Thấy cảnh con dâu đang bế con nấu cơm còn con trai thì nằm chơi game. Mẹ chồng em xầm xầm đi vào, rút luôn cái điện thoại trong tay chồng em mang ra bếp, thả luôn vào chậu nước vừa rửa cá xong:
“Suốt ngày điện thoại”
Chồng em gào ầm lên:
“Sao mẹ lại thả điện thoại con vào đây, mẹ có biết con mua bao nhiêu tiền không? 22 củ đấy”
Mẹ chồng em trợn mắt: “Tôi nói anh bao nhiêu lần rồi hả, rời cái điện thoại ra, đi nấu cơm cho vợ nghỉ ngơi. Đàn ông gì mà lười như hủi ấy, không có mắt à.”
Chồng em tiếc xót điện thoại nhưng vẫn phải lũi cũi đi nhặt rau, nấu nướng giúp vợ. Nhìn mặt hắn nhăn nhó vì tiếc của mà em thấy hả hê kinh khủng. Mẹ chồng em xử con trai như vậy cũng hơi quá tay thật, nhưng mà phải như thế hắn mới chừa.
nguồn: w.e.b.t.r.e.t.h.o…c.o.m.