Tôi có anh người yêu hơn 5 tuổi, đang là kỹ sư xây dựng. Giống như tôi, anh cũng là người tỉnh lẻ nhưng khác cái gia đình anh đã chuyển lên thủ đô sống được hơn 10 năm, từ khi anh còn đang học cấp 3.
Người yêu tôi về cơ bản là mẫu người mơ ước của rất nhiều cô gái: đẹp trai, công việc ổn định, có nhà Hà Nội. Cũng vì vậy mà tôi từng phải đau đầu xử lý không ít những cô nàng trơ trẽn, mặt dày, cứ cố tình đeo bám, nhắn tin làm quen với anh.
May là người yêu tôi không có cái tính đứng núi này, trông núi nọ. Chứ không thì chúng tôi chưa chắc đã yêu nhau được dài lâu.
Có 1 điều mà tôi luôn giấu người yêu, đó là nhà tôi rất giàu. Bố mẹ tôi ở địa phương khá có tiếng tăm. Bố tôi là giám đốc một công ty sản xuất thực phẩm, mẹ làm chủ 2 thẩm mỹ viện lớn. Ông bà ngoại tôi có 5 cửa hàng kinh doanh vàng bạc đá quý. Nhà nội tôi cũng có rất nhiều người giàu có, một số đang định cư ở nước ngoài.
Nếu không phải tôi cứ bướng bỉnh, đòi lên Hà Nội tự lập thì bố đã sắp xếp cho tôi công việc ở công ty ông từ lâu rồi.
Lý do tôi giấu giếm người yêu và cả bạn bè là bởi trước đây, tôi từng bị một số người lợi dụng tiền bạc. Ngoài ra thì có 1 anh người yêu cũ vì tự tin với gia cảnh nhà tôi nên nhất quyết đòi chia tay. Không muốn rắc rối, lằng nhằng, trước mặt mọi người, tôi chỉ bảo bố mẹ mình làm công ăn lương bình thường, tiền vừa đủ ăn mà thôi.
Và thật ra chính bố mẹ tôi cũng khuyên không nên kể với người khác là nhà mình giàu.
Hôm thứ 5 vừa rồi, nhà người yêu tôi có giỗ nên anh rủ tôi về chơi cùng. Đây cũng là lần đầu tiên tôi đến nhà anh chơi. Nhà anh khá đẹp, 3 tầng, to, có sân phía trước khá rộng và bày nhiều chậu cây cảnh. Bên trong đồ đạc trang trí trông cũng bắt mắt.
Hôm đấy, tôi mua một chai rượu và giỏ hoa quả đến để thắp hương. Mẹ anh nhìn tôi từ đầu, đến chân, tỏ vẻ khá soi mói. Cả buổi, cứ mỗi khi con trai định giới thiệu tôi với họ hàng thì bà chặn họng luôn: “Đây là bạn thằng Tú, nay rủ đến chơi nhà”. Trong khi, tôi rõ rành rành là người yêu con bà. Người yêu tôi cũng khó xử ra mặt nhưng vì ngại đôi co với mẹ nên lơ đi không nói gì.
Lúc sau ăn uống xong rồi, tôi xuống dưới bếp rửa bát, còn người yêu thì chở 1 người họ hàng về. Rửa xong bát thì mẹ anh gọi tôi lên nhà nói chuyện. Không đôi co, lòng vòng, bà vào thẳng vấn đề:
“Không biết cháu như thế nào nhưng trước giờ có nhiều cô tỉnh lẻ tiếp cận thằng Tú nhà bác để có nhà ở Hà Nội lắm. Nhà bác không quá giàu có nhưng cũng gọi là có điều kiện, nhà 3 tầng, mặt đường, giá tiền tỷ. Trước giờ, bác vẫn thích những người môn đăng hộ đối một chút, cùng ở Hà Nội luôn là tốt nhất…”
Mẹ người yêu còn nói nhiều câu nữa, mà câu nào cũng tỏ ra coi thường và ý chỉ tôi tham cái nhà 3 tầng của bà rồi thì đũa mốc chòi mất son. Tôi không nhớ rõ được những câu sau như thế nào. Nhưng khi ngồi nghe, máu nóng dồn cả lên mặt, đến khi không nhịn được nữa, tôi mới đáp trả.
“Bác nói đúng đấy ạ. Nhà bác thế này không được gọi là giàu có đâu. Cháu nói thật, cái toilet nhà cháu còn to hơn cả phòng khách nhà bác. Nhà cháu ở tỉnh không được 3 tầng như này, nhà cháu tận 5 tầng cơ và là biệt thự.
Trước cửa nhà cháu không phải cái sân vườn toàn cây như này, mà là Roll Royce và Mercedes. Nhưng trên hết, bố cháu luôn dặn có giàu mấy cũng không được khoe khoang, vênh mặt với người khác. Chỉ có mấy người trưởng giả học làm sang mới thế thôi”.
Nói xong, tôi đứng dậy xin phép về luôn. Mẹ người yêu thì ớ người ra, xong cố chữa ngượng bằng mấy câu vô bổ: “Vừa nãy cháu hiểu nhầm ý cô rồi…”. Nhưng tôi vẫn nhất quyết đi về và không thèm nghe thêm một câu ngụy biện giả dối nào nữa.
Xã hội bây giờ thực dụng quá rồi, phải chăng con người ta giờ lúc nào cũng đánh giá nhau bằng tiền bạc?
Theo Webtretho
Theo Tạp Chí Sở Hữu Trí Tuệ