Bức ảnh mẹ quê dậy sớm buộc vali cho con gái để kịp lên đường nhập học có thể làm thổn thức bất kỳ ai đã từng trải qua cuộc đời sinh viên.

Mạng xã hội lan truyền hình ảnh mẹ quê dậy sớm buộc vali cho con gái để kịp lên đường nhập học. Kèm theo đó là câu chuyện được chia sẻ: cô con gái phải dậy sớm để đạp xe kịp đến trường nhập học. Người mẹ đã thức cùng để chuẩn bị hành lý và buộc vali cho con. Thân mẹ gầy gò mà vali thì to, mẹ phải cố sức để buộc chặt nó vào chiếc xe đạp của con gái.

Hình ảnh người mẹ quê chân chất đã khơi lại một góc ký ức đẹp đẽ trong tim mỗi người về những ngày tháng sinh viên đầy kỉ niệm. Đặc biệt, đáng nhớ nhất là hình ảnh cha mẹ bịn rịn tiễn con lên đường đi học xa. Nơi miền quê xa xôi, đậu đại học là điều vẻ vang cho cả họ. Vậy nên, con đi học không chỉ thực hiện ước mơ của riêng con mà còn của cả gia đình, dòng tộc.

Chẳng biết quãng đời sinh viên của các mẹ thế nào chứ với mình, đến nhiều năm sau mình vẫn còn nhớ như in cảnh mẹ lần tìm từng túi áo, góp nhặt từng tờ tiền rồi cẩn thận bó lại bằng dây thun trước khi đưa cho mình mỗi khi mình trở lại trường. Những đồng tiền mặn chát giọt mồ hôi của mẹ, nghe có mùi nắng mưa sương gió của vùng quê miền tây lam lũ.

Rồi thỉnh thoảng mẹ gom mớ đồ ăn ở quê đem lên cho mình từ gạo, rau, trái cây… Mùa nào thức nấy. Vượt hàng trăm cây số đi xe đò lên và về, chỉ để xem chỗ ở của con, chỉ muốn biết con ăn uống sinh hoạt thế nào. Mẹ hay dặn mình thân gái một mình nơi xứ người, phải cẩn thận kẻo bị người ta lừa nghen con. Mỗi lần như vậy mình hay cà khịa “con không lừa người ta thì thôi chứ ai lừa được con”. Rồi lúc chia tay, mẹ hay nắn nắn tay mình bảo cố gắng ăn đi con cho có sức học, đừng sợ mập rồi ăn kiêng là có hại lắm đấy.

Mặc dù mặt mình tròn xoe, hai má phúng phính, nhưng sợ mình ăn kiêng giữ dáng nên lúc nào câu đầu tiên khi mình về nhà mẹ luôn bảo sao dạo này con ốm thế (haha). Mẹ tuy “nhà quê” nhưng tinh tế thế đó, biết cả con gái sợ mập ăn kiêng nữa chứ.

Mình ra trường rồi trụ lại thành phố. Nhiều lần thuyết phục mẹ lên thành phố ở cùng nhưng mẹ không chịu. Mẹ bảo ở quê quen rồi, lên thành phố tù túng, bó chân bó tay mẹ chịu không nổi. Công việc, rồi con cái làm mình chỉ về thăm mẹ vài lần trong năm. Lần nào trước lúc đi, mẹ cũng gom hết những gì ngon nhất để cho con cháu mang về thành phố.

Tình cờ hôm nay bắt gặp tấm ảnh mẹ quê trên “news feed”, chợt thấy lòng nôn nao, chỉ muốn chạy thẳng về quê ôm lấy mẹ, rồi nắn nắn cánh tay mẹ và nói: “Mẹ cố gắng giữ gìn sức khỏe để sống lâu với tụi con nghen”.

Theo Tạp Chí Sở Hữu Trí Tuệ