Có một thứ theo thời gian chưng cất lên một cách tinh khiết, đó là ký ức tuổi thơ.
“Vời vợi tuổi thơ một xu bánh đa vừng”, mừng như mẹ đi chợ về. Đủ lớn, đi đủ xa để nhớ về mẹ, về tuổi thơ trong trẻo quá.
“Cái cò… sung chát đào chua…
Câu ca mẹ hát gió đưa về trời
Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru…”
(Nguyễn Duy, Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa).
Không một thứ gì trên đời này có thể đo được chiều dài, chiều sâu của tình mẹ. Chúng ta đi hết đời này, học hết trường học, trường đời “cũng không đi hết mấy lời mẹ ru”. Chữ hiếu- hiếu hạnh là đức lớn nhất trên đời này. Mẹ là Phật sống trong nhà!
Có tích xưa: Tử Lộ tên là Trọng Do, sinh vào đời nhà Chu, là một trong bảy mươi hai môn đệ của Khổng Tử. Ông tài giỏi, đạo đức cao vời, tinh thông lục nghệ. Ngoài là học trò xuất sắc của Khổng Tử, Tử Lộ còn là người thờ cha mẹ rất hiếu thảo. Lúc bấy giờ, đương khi gặp phải thời loạn lạc, nhà lại nghèo nên ông phải tìm các thứ rau quả về để nấu canh dâng lên cha mẹ dùng bữa qua ngày.
Về sau, Tử Lộ thường đi vác gạo trăm dặm đường xa để về nuôi cha mẹ. Như vậy mà lúc nào ông cũng lấy làm vui vẻ trong lòng. Tử Lộ làm học trò của Khổng Tử, chịu khó học tập.
Sau khi cha mẹ ông qua đời, Tử Lộ sang nước Sở và được vua nước Sở phong tước cao sang. Tuy có được quan quyền vinh hiển, nhưng ông luôn nuối tiếc vì cha mẹ đã khuất núi cả. Vậy nên tuy là sang trọng giàu có, mà lúc nào ông cũng có ý buồn rầu. Hàng ngày thức ăn ngon rất nhiều, nhưng Tử Lộ lại không thể nuốt trôi.
Ông than mẹ:
Hôm nay con được làm quan
Có xe song mã, có vàng đầy kho
Đi đâu có trống có cờ
Bến đò kết tuổi, cổng chào kết hoa
Con không còn mẹ còn cha
Thân còn nào khác đám ma ban chiều…
Không phải loay hoay tìm nơi nương náu ở đâu cả, khi mệt mỏi, gặp biến cố, khi hoang mang, hãy tĩnh tâm, thả hồn mình về với tuổi thơ trong trẻo, nghĩ về mẹ. Hãy hít thở thật sâu, chúng ta sẽ thấy bình yên ở một bình yên của ký ức, có tuổi thơ lấm lem bùn đất, có mẹ hiền luôn sớm tối bên ta.
Dù cuộc đời có biến động, còn nhiều khổ đau, nhưng nơi bình an nhất vẫn là lòng mẹ. “Mẹ ơi bóng mẹ là nhà/Để khi mệt lả con về náu thân”.