Sau 2 năm khổ sở sống trong sự khép nép và bị mẹ chồng soi xét thì vợ chồng tôi cũng được ra ở riêng.
Ở riêng tôi ăn ngon ngủ kĩ, thích làm gì thì làm thoải mái không phải nhìn ánh mắt mẹ chồng mà sống nữa. Chắc hẳn chồng tôi cũng thoải mái vì hàng ngày không phải nghe mẹ cằn nhằn về vợ nữa.
Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua, ngoài việc chu toàn gia đình nội ngoại tôi tập trung vào phấn đấu sự nghiệp. Sau mấy năm tôi đã lên được chức trưởng phòng, còn Dũng vẫn túc tắc với công việc của mình. Vì sợ mẹ chồng so bì vợ hơn chồng là không được, nên cả kể khi được lên chức tôi vẫn im lặng khiêm tốn.
Cưới nhau được gần chục năm thì Dũng đâm ra hư tính, anh hay đi về khuya thậm chí là qua đêm. Về đến nhà thì nằm thượt ra chẳng giúp đỡ việc gì, con cái mặc kệ cho tôi chăm. Anh chỉ yêu bản thân, rồi bồ bịch. Cô bồ cũng đã phá thai vài lần, nhiều hôm tôi khóc đến sưng mắt. Vợ chồng cãi vã nhau như cơm bữa, Dũng không những không chấm dứt với cô ta mà còn công khai ngủ qua đêm với ả.
Tôi bất lực, đi làm chẳng tập trung nổi vào công việc. Tôi đã cố níu kéo chồng về nhưng đều vô vọng. Hôm đó mẹ chồng đến nhà chơi thấy quần áo của Dũng vứt lộn xộn ở bên phòng sách vì lâu nay vợ chồng ly thân. Bà quát tôi 1 trận tơi bời:
“Làm dâu nhà này sướng quá mà cô không biết điều, cho cô ra ở riêng cô sướng quá nên lười biếng? Đồ của chồng vứt mỗi nơi mỗi cái. Con trai tôi đang có đầy đứa xếp hàng muốn lấy còn chưa được kia kìa”.
Tức nước vỡ bờ tôi nói luôn:
“Anh ta cũng có tay có chân mà mẹ, con làm vợ chứ đâu phải làm ô sin đâu. Mẹ nói vậy thì con cũng nói luôn, con nhờ mẹ rước con trai vàng ngọc của mẹ về đi, con chán rồi không muốn dùng nữa”.
“Cô…”.
Mẹ chồng giơ tay định tát nhưng tôi đỡ lại, tôi nhìn trân trân vào bà:
“Mẹ nghĩ con trai mẹ quý hóa lắm sao, 1 năm qua anh ta ngủ với biết bao con ngoài kia. Bao đứa phá thai đến nhà này ăn vạ, mẹ con con sắp phát điên rồi. Anh ta quý lắm, mẹ đưa về bỏ vào tủ kính mà giữ hoặc gả cho ai thì gả còn con đây không thèm nữa”.
“Mày nói gì cơ, thằng Dũng ngoại tình ư?”.
“Mẹ nghĩ làm dâu nhà mẹ thì con sướng lắm đấy. Đơn con viết rồi, mẹ bảo con trai mẹ ký vào hộ con”.
Nói rồi tôi khoác áo đi ra khỏi nhà để mẹ chồng xây xẩm mặt mày ngồi không vững.
Tôi quyết định ly hôn, lúc này mẹ chồng mới khẩn thiết mong tôi suy nghĩ lại nhưng tôi không nói gì, chỉ bình thản kéo vali đi. Tôi thương con, nhưng thà sống độc thân cho con cuộc sống thoải mái còn hơn sống trong căn nhà có đủ bố đủ mẹ mà suốt ngày cãi vã chửi bới và mạt sát nhau, như thế con còn khổ hơn gấp trăm ngàn lần. Hơn nữa gia đình là chỗ dành cho sự yêu thương, 1 khi sống theo cảnh chịu đựng nhau thì tốt nhất nên chấm dứt sớm để đỡ khổ.
Theo Webtretho