Bất cứ ai cũng đã có lần nghe câu nói “cho đi là hạnh phúc” nhưng để thực hiện chẳng dễ dàng gì. Nhất là khi lòng người đầy rẫy ‘tham, sân, si’. Vậy mà ở xứ Huế, có chuyện cụ bà cho sinh viên ở trọ miễn phí gần 30 năm, khiến bao người cảm phục.
Bà là Huỳnh Thị Diệp, nay đã 88 tuổi với đôi mắt gần như chẳng nhìn thấy ánh sáng, nhưng vẫn tận tình chăm lo cho các cô cậu học trò nghèo. Nhiều người giờ đã là thạc sĩ, tiến sĩ… đều dành thời gian về thăm ‘mẹ Diệp’.
Căn nhà nhỏ của bà Diệp ở đường Phạm Thị Liên (Kim Long, TP. Huế) rộng hơn 100m vuông nằm sau những vòm cây của khu vườn rộng. Nhà có đủ tiện nghi đáp ứng nhu cầu cho sinh viên ăn uống, sinh hoạt hàng ngày và là nơi ôn luyện tập tốt chuẩn bị cho kỳ thi.
Sinh ra trong một gia đình nghèo, đông anh chị em, từ nhỏ, bà Diệp đã phải làm lụng để mưu sinh. Năm 28 tuổi, mắt trái của bà bị mù vĩnh viễn sau một tai nạn. Từ đó, bà Diệp ở vậy để phụng dưỡng cha mẹ, khi hai người mất, bà sống thui thủi một mình.
“Gặp nhiều đứa sinh viên có hoàn cảnh khó khăn nhưng quyết tâm theo học, thương quá nên từ năm 1990 tui cho sinh viên ở trọ miễn phí. Tôi chỉ muốn giúp các con có thêm điều kiện học hành, mong sau này kiếm được cái nghề để sống”, bà Diệp chia sẻ.
Từ đó đến nay, căn nhà nhỏ của bà luôn có 8-10 sinh viên ở trọ. Gia đình các em hầu hết đều nghèo, ở các tỉnh xa như Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Nam, Kon Tum, Gia Lai…
Chị Hồ Thị Hương, quê ở Nghệ An, vào Huế học Đại học Sư phạm, từng ở nhà bà Diệp cho biết: “Bọn em ở xa nhiều lúc nhớ nhà, ốm đau thì ‘mẹ Diệp’ luôn ở bên chăm sóc, động viên. Nhờ mẹ Diệp mà bọn em có thêm cơ hội để đến giảng đường”.
Không chỉ dừng lại ở đó, vào những ngày thi đại học, cao đẳng thì căn nhà của bà lại đón thêm 15-20 người vào ở. Không đủ giường, bà phải trải chiếu cho các sĩ tử nằm giữa nền nhà. Tiếng lành đồn xa, năm nào nhà của cụ bà cho sinh viên ở trọ không lấy tiền, cũng có người tới xin ở ké.
Hàng tháng, với số tiền Nhà nước hỗ trợ người già neo đơn, bà Diệp mang đi mua gạo dự trữ để phòng cuối tháng sinh viên kẹt tiền còn có cái để ăn. Suốt bao năm qua, bà Diệp không thể nhớ chính xác số lượng sinh viên tới ở nhờ.
Bà chỉ nhớ rằng nhiều “đứa con” của mình đã có việc làm, có người đã là thạc sĩ, tiến sĩ, là giảng viên của các trường đại học… Thỉnh thoảng, các cựu sinh viên lại về thăm, tặng bà chút quà, những người ở gần thường đến chăm sóc bà mỗi khi bà đau ốm.
(Ảnh: Dân Trí)
Giờ đây, dù ôi mắt không còn nhìn rõ, đôi chân đi không vững nhưng bà Diệp vẫn hào hứng khi mùa thi tới. Bà cầu trời cho sống thêm được ít năm nữa để giúp được nhiều người. “Mỗi khi nghe tiếng sinh viên ở xa đến gõ cửa nhà xin được ở trọ là tui lại cảm thấy vui”, bà Diệp tâm sự.
Ở vào cái thời buổi kim tiền, ai cũng tận dụng từng mét đất nhà mình để xây phòng trọ cho thuê kiếm thu nhập. Nhiều người không chỉ căn ke từng đồng tiền nhà trọ mà còn tính toán đến từng ca nước, điện thắp sáng cũng tăng giá dần…
Vậy mà bà Diệp lại cho người ta ở không. Bà nói, các cháu sinh viên nghèo, lấy đâu ra tiền thuê nhà trọ. Tạo điều kiện được cho các cháu học cái chữ là mừng rồi, ‘chật bụng chứ chật chi nhà’. Có lẽ người tốt là thế, một khi đã làm việc thiện, không bao giờ tính toán thiệt hơn.
Càng ngẫm lại càng nể cụ bà, gia tài nào có nhiều nhặn gì, chỉ là một căn nhà do bố mẹ để lại, bà không con cái, lại sống một mình nên khi về già càng vất vả lo toan. Vậy mà bà vẫn nghĩ đến người khác, vẫn hào phóng và rộng rãi, sinh viên nào tới cũng tiếp đón ân cần và tình cảm.
Ảnh: CAND.COM)
Trong khi việc cho người lạ vào nhà dễ gặp nhiều bất trắc, nhất là khi xã hội ngoài kia không thiếu kẻ bất lương, riêng cụ già sức yếu chân mềm lại càng nguy hiểm. Nhưng đời mà, muốn giúp người mà còn suy tính, thì biết bao giờ mới hoan hỉ với bản thân.
Và câu chuyện của cụ bà xứ Huế cho sinh viên ở trọ miễn phí, hẳn sẽ là tấm gương, là bài học cho thế hệ con cháu noi theo. Bởi cuộc đời này, chỉ có sự tử tế mới đem lại cảm xúc thăng hoa!
Nguồn tham khảo: VNE/ Congan.com