Trưa hôm đó, tôi nhận được điện thoại từ em gái, nó khẳng định nhìn thấy anh rể đang vui vẻ đi ăn cùng một cô gái trẻ. Lúc đầu tôi không tin, còn ra sức thanh minh cho anh, nói rằng có khi em gái hoa mắt, người giống người mà thôi. Nhưng em gái tôi chưa bao giờ hùng hổ như thế, bảo không thể nhầm được, còn thề đi bằng đầu nếu nói sai. Tôi bán tín bán nghi phóng xe đến nơi hẹn, thấy em gái tôi ngồi chầu chực ở quán nước đối diện với quán ăn.
Ngồi xuống ghế bên cạnh em gái, tôi còn bông đùa: “Em đúng là dỗi hơi, điên khùng”. Lúc đó, em gái tôi không đáp lại mà cứ chăm chăm nhìn về phía quán cơm đó. Được một lát, nó giơ tay chỉ thẳng, giọng dứt khoát: “Chị nhìn đi”. Theo hướng tay của em gái chỉ, tôi như lặng đi.
Đường phố lúc đó không đông lắm cho nên tôi có thể nhìn rõ rành rành chồng tôi, người đáng lẽ ra giờ này phải cặm cụi ở văn phòng công ty, đang khoác vai một cô gái trẻ đi ra. Cô gái đó mặc một chiếc váy ngắn màu hồng, đôi tay ôm chặt eo chồng tôi. Còn anh thì có vẻ rất vui, vừa cười vừa quay lại nói chuyện với cô gái đó.
Tôi đã mất gần như nửa ngày còn lại để trấn an bản thân trước sự cố sang chấn tâm lý đó. Cố lấy lại bình tĩnh và đi về nhà…
Chiều hôm đó, khi anh bước vào nhà, tôi vẫn vờ như không biết chuyện buổi trưa. Tôi đon đả cất cặp cho anh. Nếu là trước kia, tôi không hề thấy có gì lạ cả, nhưng hôm nay trong lòng tôi như có một con kiến đang gặm nhấm. Nỗi uất ức trào dâng. Tôi vừa cảm thấy rùng mình trước sự giả dối của anh, vừa thấy mình quẫn bách.
Trưa hôm sau, tôi chầu chực ở trước cửa văn phòng chồng. Một lúc sau thấy anh xuống lấy xe rồi đứng chờ. Một lúc sau nữa, cô gái hôm trước cũng đi ra từ quán, lên xe anh rồi hai người lại vui vẻ rời đi.
Tôi bám theo. Sự bất bình, lòng căm phẫn, uất nghẹn xui khiến tôi đi thẳng vào trong khách sạn. Bước tới quầy lễ tân, tôi dõng dạc nói với nhân viên lễ tân: “Chị muốn bắt quả tang chồng chị ngoại tình”. Rồi khi em gái đó còn chưa hiểu sự tình, tôi đi thẳng vào phía trong bàn lễ tân, đứng cạnh em gái đó. Tim tôi đập thình thịch, máu tôi như nóng sôi trong người khi chờ đợi hai con người ấy xuất hiện.
Cuối cùng cái thời khắc ấy cũng đến, khi thang máy từ tầng hầm đi lên, cửa thang máy mở ra, anh và cô gái trẻ kia ôm ghì lấy nhau tiến về phía quầy lễ tân… Tôi vẫn còn nhớ thái độ sững sờ, khuôn miệng lúng búng thốt không nên lời và cái buông tay vội vàng của anh khỏi vai cô gái đó khi thấy tôi đứng trước mặt.
Tôi lịch sự chào hỏi anh như nhân viên chào một vị khách đến thuê phòng. Tôi lễ độ dùng hai tay đưa chiếc chìa khóa và không quên nói: “Vì chồng là chỗ thân quen nên giảm giá phòng cho anh 50%”.
Sau đó, tôi lạnh lùng khoác túi xách, rời khỏi khách sạn. Trở về nhà, bao nhiêu dồn nén bung ra, tôi khóc như mưa. Chồng tôi trở về trong bộ dạng thê thảm của kẻ “ăn vụng bị bắt quả tang”, anh tự giác nói ra tất cả. Anh van xin tôi tha thứ.
Tôi hung hãn đập phá đồ đạc và tuyên bố cuộc hôn nhân của chúng tôi chấm dứt. Tôi cấm anh không được nói với tôi bất cứ câu từ nào kể từ giờ phút đó…
Cho đến nay đã gần một tuần. Tôi và chồng vật vờ như hai cái bóng trong nhà. Sau tuyên bố của tôi, anh không dám hé răng nói một lời nào. Còn tôi thì tâm trạng ngày một bế tắc, sụp đổ. Nhìn hai đứa con vẫn lý lắt vui đùa, tôi thực sự đau xót. Tôi biết, nền móng cuộc hôn nhân của mình đã thực sự lung lay. Tôi nên làm gì bây giờ?
Theo Webtretho