Trước đây, tôi từng hâm mộ những người dám từ bỏ tất cả để có một cuộc sống tự do, không khuôn khổ rằng buộc, bình tĩnh đi qua mọi cảnh sắc thế gian. Bây giờ, tôi càng hâm mộ những người dám quên mình vì người khác, dũng cảm thành thật, không ngại gian nan, va chạm, đương đầu…
Trước đây, tôi từng hâm mộ những người dám từ bỏ tất cả để có một cuộc sống tự do, không khuôn khổ rằng buộc, bình tĩnh đi qua mọi cảnh sắc thế gian. Bây giờ, tôi càng hâm mộ những người dám quên mình vì người khác, dũng cảm thành thật, không ngại gian nan, va chạm, đương đầu…
Cố gắng gieo hạt giống thiện lành vào đời sống, đương nhiên tốt. Nhưng nếu chưa từng tìm cách thay đổi, đấu tranh với những xấu xí bất công. Vậy khác nào trồng hoa vào một vũng bùn lầy, tôi tự hỏi có ích lợi gì không?
Càng lớn, càng hoài niệm những ngày được ngồi trong lớp học. Mùa Hè dài đằng đẵng, có đàn chim ríu rít sải cánh bay. Ánh mặt trời nghiêng nghiêng động đậy, soi sáng những gương mặt sạch sẽ thơ ngây. Ban mai đầy ắp tiếng cười, ráng chiều ngỡ như mộng ảo. Không có toan tính, không phải tranh đấu, không cần giả bộ.
Càng không nghĩ đến có ngày phải thốt lên:
“Tôi đã mở to mắt, nhưng vẫn không nhìn thấu được lòng người.”