Tôi năm nay 36 tuổi, là một người đàn ông thành đạt, nói về hôn nhân thì tôi rất tự hào khi cưới được cô vợ xinh đẹp, nết na lại giỏi giang. Vợ chồng tôi có 3 năm tìm hiểu nhau trước khi tiến đến hôn nhân nên cuộc sống rất hạnh phúc và nhiều tiếng cười. Có lẽ nói đến đây rất nhiều người ngưỡng mộ cuộc hôn của tôi, nhưng thật ra thì ‘sống trong chăn mới biết chăn có rận’ mọi người ạ. Dù nhiều tiền, có địa vị nhưng tôi vẫn bị vợ bỏ.

Tôi vốn xuất phát điểm từ hai bàn tay trắng, khó khăn lắm mới ăn nên làm ra rồi lập được công ty riêng. Vợ tôi cũng là người phụ nữ rất giỏi giang nhưng sau khi sinh 2 đứa con thì tôi khuyên nhủ cô ấy nghỉ việc ở nhà chăm sóc con cái, nội trợ. Còn tiền bạc cứ để tôi lo, thời gian đầu vợ không đồng ý nhưng rồi vì gửi con đi nhà trẻ rồi thuê người trông trẻ không an tâm nên vợ tôi đành hi sinh.

Tôi biết phụ nữ không thích ở nhà bởi sợ mang tiếng ăn bám chồng, nhưng tôi thì khác, không bao giờ khinh vợ bởi cô ấy đã cùng tôi đi lên từ hai bàn tay trắng nên tôi biết ơn. Mang tiếng ở nhà sướng nhưng toàn việc không tên nên tôi hiểu vợ vất vả thế nào. Thời gian đầu đi làm tôi vẫn về rửa bát, dọn nhà cho vợ.

Nhưng rồi công việc ngày càng nhiều, tôi không biết rằng mình đã xa cách vợ con. Có tháng tôi đi công tác liên miên, rồi khi về nhà cũng lại cúi đầu vào điện thoại tìm khách hàng để ký hợp đồng. Vợ nhiều lần cằn nhằn tôi buổi tối nên dành thời gian cho con, tôi cũng ừ cho qua chuyện rồi lại cuồng công việc.

Có lần vợ gọi con sốt cao, về chở con đi khám. Lúc đó tôi đang bận nên bảo vợ:

– Trong thẻ vẫn còn tiền, hôm qua anh vừa chuyển khoản vào thẻ em 10 triệu. Em cầm tiền thuê taxi đưa con đi 1 mình nhé. Nay anh anh bận quá rồi.

– Anh bận thì bỏ việc sang một bên đã, con…

Vợ chưa nói xong tôi cũng tắt máy bởi lúc đó khách hàng đang chờ tôi. Tối đó tôi về không thấy vợ đâu, cơm nước cũng chưa nấu, tôi hoảng hồn gọi thì vợ tỉnh bơ:

– Con ốm nặng, phải nằm viện mấy ngày. Em ở với con trong này, hôm nay anh ra ngoài ăn tạm cái gì đó đi.

Lúc đó tôi cũng vô tâm khi mà đáng ra mình phải vào trông con cho vợ bớt mệt. Nhưng tôi gọi đồ ăn về ăn xong lại mệt quá lăn ra ngủ lúc nào không biết. Đến khi con xuất viện vợ cũng không gọi cho tôi đến đón mà tự bắt xe về. Tôi nghĩ rằng mình có chút vô tâm vợ con nhưng tôi phải kiếm tiền, có như vậy mới lo được cuộc sống tốt đẹp cho vợ con nên chắc chắn cô ấy sẽ hiểu. Nhưng có lẽ tôi đã lầm đàn bà cần 1 người chồng có tâm hơn là có tiền.

Đúng hôm sinh nhật vợ tôi nhớ rõ, cũng đặt nhà hàng để cả nhà có bữa ăn tối với nhau đầm ấm. Ai dè hôm đó công ty có sự cố nên tôi phải làm cả đêm, hôm sau tôi về thấy vợ buồn, bánh kem vẫn để trên bàn chứng tỏ đêm qua mẹ con cô ấy chờ tôi rất lâu. Tôi biết mình có lỗi, nên bí mật tậu hẳn xe hơi 1 tỷ, tôi tin chắc vợ sẽ hạnh phúc. Hôm đó về nhà báo tin vui cho vợ, ai dè vợ tôi ngồi trên bàn với tờ đơn ly hôn viết sẵn:

– Anh ký đi, đồ đạc em đã thu dọn rồi. 2 con sẽ ở với em vì anh bận không có thời gian lo cho chúng nó đâu. Em cũng xin đi làm lại 2 tháng nay rồi công việc cũng ổn, hàng tháng tiền em kiếm với tiền anh chu cấp cũng đủ con cái ăn học, anh đừng lo em sẽ chăm sóc tốt cho chúng.

– Em nói gì thế vợ, sao tự dưng lại thế? Không lẽ em giận vì hôm qua anh không về tổ chức sinh nhật cho em sao? Anh xin lỗi mà, để bù cho em nên anh đã mua cho em xe hơi cho em rồi đấy. Xong dự án này anh còn mua cả biệt thự cho nhà mình nữa.

– Anh nghĩ em giận vì hôm qua anh quên sinh nhật em? Anh còn nghĩ như thế này trách gì anh vô tâm là phải. Lâu nay anh nghĩ xem ngoài công việc anh còn biết gì khác nữa? Con ốm mình em chăm, con đi học mình em lo liệu, em ốm cũng tự thuốc thang, lễ nhất giỗ chạp nội ngoại mình em quán xuyến. Em biết anh chú tâm sự nghiệp, bao năm qua em luôn cảm thông cho anh nhưng chồng à, em mệt mỏi lắm rồi. Em cô đơn lắm anh biết không? Suốt mấy năm cưới nhau anh ôm con được mấy lần, anh dành cho con được bao nhiêu ngày nghỉ? Anh biết chúng học lớp nào cô nào không? Anh có biết vợ anh thích gì cần gì không? Tiền không có có thể kiếm nhưng tuổi thơ của con và thanh xuân của em 1 khi đã qua rồi thì chẳng thể nào lấy lại được. Em mệt mỏi vì đêm đêm phải chờ anh, rồi những vết son trên áo nữa. Mình buông tay thôi, chờ anh hết bận để yêu em thì có khi em chẳng còn.

– Vì anh bận quá, em biết anh phải phát triển sự nghiệp mà…

– Vậy thì ly hôn đi, như vậy anh càng có thời gian kiếm tiền hơn. Anh có cho em xe hơi, biệt thự em không cần, bởi em cần chồng chứ không cần tiền. Con cần có sự quan tâm của bố nó…nhưng anh có làm được không? Em mệt mỏi khi sống vật vờ trong nhà này rồi. Em muốn ly hôn.

Câu nói của vợ khiến tôi bừng tỉnh, lâu nay tôi chỉ mải kiếm tiền mà quên vợ con. Giờ đúng là có tiền mà mất vợ mất con thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả. Tôi ân hận vô cùng, càng ngẫm càng thấy vợ nói đúng. Hôm qua tôi có anh bạn bị đ.ột tử qua đời vì làm việc quá sức để lại vợ và 2 con thơ cùng đống nợ nần tiền nhà, tôi càng sáng mắt ra. Đúng là trên đời này không gì quý giá bằng sức khỏe và gia đình. 1 khi mất đi 2 thứ đó thì cuộc sống vô nghĩa, tôi từng nghe ai đó nói rằng con gái cần đàn ông có tiền còn đàn bà cần đàn ông có tâm. Tôi mong đừng ai vô tâm như mình đã từng…

Theo Hạ Bối / Webtintuc

Theo Tạp Chí Sở Hữu Trí Tuệ