Ngày con trai tôi lên 3, thằng bé bị quai bị rất nặng. Khi vào viện khám, bác sỹ nói nó đã bị biến chứng chạy vào bộ phận sinh dục, sau này không thể sinh con.
Ngày đó, tôi suy sụp thật sự, thương con tôi ôm nó khóc không biết bao đêm. Nhất là tới lúc thằng bé học xong ra trường, tới tuổi lập gia đình riêng, tôi lại càng nghĩ ngợi.
Ảnh minh họa: Nguồn Internet
Năm 27 tuổi, con trai tôi dẫn bạn gái về giới thiệu gia đình. Nhìn nàng dâu xinh xắn, hiền lành mà tôi vừa quý vừa thương. Trong lòng cũng vô cùng dằn vặt nhưng không sao dám nói ra sự thật về sức khỏe sinh sản của con trai vì sợ sẽ làm mất đi cơ hội hạnh phúc của nó.
Sau cùng, vì hạnh phúc của con trai, tôi chấp nhận là người ích kỷ, im lặng để con dâu lấy con trai mình. Tôi biết, với 1 người phụ nữ sẽ chẳng có gì thiệt thòi, đau đớn hơn khi bị tước đi quyền làm mẹ nên khi con bé về nhà mình, tôi đã ra sức chăm sóc, yêu chiều nó như chính con gái đẻ của mình.
5 năm chúng kết hôn không con cái, con dâu con trai đều sốt ruột nhưng vì sợ lộ chuyện, tôi chủ động đưa chúng tới những chỗ quen biết khám rồi nhờ người ta giấu kết quả. Vậy mà bước sang năm thứ 6, con dâu tôi lại bất ngờ thông báo có bầu. Nhìn nó khoe que thử thai 2 vạch, tôi ngồi ngây như chết, chỉ có con trai là sung sướng, hân hoan.
Đau hơn, biết cái thai con dâu mang không phải là dòng giống nhà mình, tôi cũng không thể cậy răng nói cho con trai cũng giống như trước đây tôi giữ im lặng để con dâu lấy con mình mà không cho nó biết sự thật về sức khỏe của thằng bé. Nhiều đêm nằm nghĩ, tôi chỉ còn biết cười nhạt trong nước mắt nghĩ rằng cuộc đời này đúng là có nhân có quả. Tôi gieo gió ắt phải gặp bão là điều hiển nhiên.
Rồi một hôm, con dâu tôi chủ động gọi mẹ vào phòng riêng nói chuyện. Cánh cửa vừa khép lại nó quỳ gục xuống chân tôi, 1 tay ôm bụng khóc:
“Con biết mẹ rõ sự thật về cái thai con đang mang không phải của chồng con. Con cũng biết chồng con không có khả năng làm bố nên mới đường cùng, bất đắc dĩ ra ngoài xin 1 đứa con về nuôi. Xin mẹ hãy chấp nhận đứa trẻ con đang mang trong người”.
Hóa ra con dâu tôi đã biết vấn đề nằm ở chồng, nó nên mới đi xin con. Nó đã nói thế thì làm sao tôi còn có thể trách móc. Miễn con bé thương yêu chồng thì tôi cũng chẳng có lý do gì mà làm khó nó được.
Hôm con dâu sinh, chính tay tôi vào đón đầu đứa trẻ. Thằng bé kháu khỉnh, mặt mũi khôi ngô, tuấn tú chỉ có điều nó chẳng có nét nào là của dòng giống nhà tôi. Càng ngắm cháu, nghĩ tới con trai, tôi sót đứt ruột nhưng miệng vẫn phải mỉm nụ cười chào đón nó tới với thế giới này để trở thành 1 thành viên bất đắc dĩ của gia đình mình và bảo:
“Cha bố anh… giống thằng bố lúc nhỏ quá… Lớn lên nhớ ngoan đừng ương ngang như thằng bố con nhé”.
Con dâu tôi nằm giường nhìn mẹ chồng cười trong nước mắt, con trai tôi hạnh phúc cứ nắm chân con trai hôn hít. Còn tôi, vui có, buồn có. Cảm xúc lẫn lộn thật khó nói thành lời.
Ảnh minh họa: Nguồn Internet