Em không sợ khổ nên mới cố gắng yêu và quyết tâm lấy chồng về đây. Nếu mọi thứ đơn giản là vất vả thôi thì em chẳng bao giờ than vãn nửa lời. Nhưng cứ sống với lời lẽ khó chịu của mẹ chồng thì em mệt mỏi thật sự.

Em sinh con ở Hà Nội. Khi bé được 2 tháng, em mới cho về quê chồng. Sáng mở mắt ra em phải súc miệng 2 chậu quần áo to đùng của cả nhà bao gồm bố mẹ và 3 đứa em chồng. Mà quần áo thì toàn những cái dày cộp, dính đầy bùn đất giặt hết biển nước vẫn chưa sạch. Giặt xong cũng đến giờ nấu cơm trưa. Nhà không có gì ăn em phải tự nghĩ đi chợ mà mua thức ăn trong vòng 30k cho 6 người ăn.

Ăn xong là mọi người ngủ trưa, còn em bê mâm ra giếng rửa. Xong việc cũng 1h chiều lại bế con mà không hề được chợp mắt tí nào. Đấy là nhờ ai bế bé cho thì mới làm được như thế. Chứ lúc cả nhà đi vắng 2 mẹ con bế nhau loay hoay không hết việc thì đã hết ngày rồi.

Quanh quẩn tới 7h-7h30 em mới dọn cơm cho cả nhà ăn rồi mới lọ mọ đi tắm rồi lên ăn sau. Con gái em thì nghịch không ngồi yên lúc nào. Đêm ngủ thì cứ 1-2 tiếng khóc 1 lần. Khi ấy em lại phải ngồi dậy bế bồng và hát ru mới chịu ngủ tiếp.

Xem thêm  Chồng bị đi trại 5 năm, tháng nào vợ con đến thăm anh cũng giữ lại 1 sợi tóc. Đến khi vợ biết sự thật thì òa khóc nức nở…

Ban ngày thì em toàn cố trốn con để làm việc thôi. Có hôm con quấy em mới chỉ cắm được nồi cơm với bắc được bếp củi đun nước tắm mà 5-6h tối rồi. Ông bà đi làm về mặt nặng mày nhẹ vì chưa có cơm ăn. Thái độ của bố chồng như kiểu cả ngày em sung sướng lắm vì chỉ trông con thôi vậy. Chả hiểu ông bà nghĩ gì chứ bản thân em thấy mệt mỏi chán nản kinh khủng.

Tính em lại hay cẩn thận. Rửa bát giặt giũ em làm sạch sẽ và ngăn nắp lắm nên làm gì cũng lâu. Ông bà sống dân dã qua loa quen rồi còn em thì không làm thế được. Mới 1 tháng ở cữ thôi mà em thấy chán quá. Ông bà chỉ đợi bé lớn 1 tý để họ trông cho em đi cấy. Em thì chưa biết cấy bao giờ. Em muốn xuống Hà Nội để đi làm mà mẹ chồng cấm, bà bảo “lấy chồng phải theo thói nhà chồng”.

Hôm trước em đang bế con mà chóng mặt ngã luôn ra nhà để 2 đứa em chồng phải dìu mới đứng dậy được. Sau đó phải gọi bác sĩ đến nhà truyền nước cho em. Mẹ chồng em bĩu môi nói với ông bác sĩ như này.

“Đấy chú xem, về nhà tôi sướng như thế này, nó có phải làm gì đâu, chỉ mỗi bế con thôi mà cũng ốm mệt với sút cân. Thế này mà phải nhà nào nghèo hoặc ghê gớm thì có vào cửa trước, bước cửa sau”.

Xem thêm  Một lần nấu cháo quên không bỏ muối, tôi đứng hình vì biết nguyên nhân khiến vợ 3 lần không giữ được con

Sao mà em nghe những lời lẽ ấy nó khó chịu đến thế. Em chỉ ước lúc ấy mình khỏe mạnh để bế con về nhà ngoại cho xong.