Khi còn trẻ cô gái nào cũng mộng mơ về 1 tình yêu đẹp đẽ với 1 người đàn ông lãng mạn, galant, biết chiều chuộng, giỏi kiếm tiền và có thể cũng phụng họ. Vì lứa tuổi 18 đôi mươi là khi con gái ở đỉnh cao của nhan sắc nên họ có quyền được người ta theo đuổi, quan tâm nâng niu. Lúc này tâm hồn còn bay bổng, đầu óc hay nghĩ về các oppa và crush. Tình yêu hay đàn ông đối với họ đều là màu hồng và phải màu hồng mới chịu.
Nhưng khi bước vào độ tuổi 30 thì đàn bà cần 1 người đàn ông tử tế, chính chắn giỏi kiếm tiền và biết quan tâm gia đình. Dù có đi đâu cũng phải quay về ngủ cùng vợ. Lâu lâu hẹn hò du lịch,tặng nhau cái này cái kia để hâm nóng tình cảm, vợ chồng cùng nhau phấn đấu mua nhà mua xe cho con cái học trường tốt ăn những thứ ngon. Giai đoạn này là giai đoạn cả 2 cùng cố gắngsự nghiệp để lo cho tương lai. Phụ nữ độ tuổi này bắt đầu sợ già nua xấu xí nên lúc nào cũng cố gắng kiếm tiền để đầu tư cho bản thân, cố vớt vát hưởng thụ tuổi trẻ.
Nhưng khi người đàn bà đã bước qua độ tuổi 40, 50 thì họ sẽ bắt đầu không còn quan tâm những thứ phù phiếm bên ngoài. Cái túi hàng hiệu hay lọ nước hoa đắt tiền không còn làm họ rạo rực bận tâm nữa. Đàn bà càng từng trải càng nhìn cuộc đời với con mắt khác. Khi còn trẻ đàn bà thường chạy theo những thứ bề ngoài, vật chất địa vị, hào nhoáng. Nhưng khi đã trải qua những thăng trầm ái ố, hỉ nộ, bị cuộc đời vùi dập vấp ngã rồi đứng lên đàn bà mới nhận ra rằng điều quan trong nhất trên đời vẫn là cái Tâm của người chồng.
Có những người cưới chồng 30 năm thì có 29 năm chồng có bồ, thậm chí có cả con rơi hay ruồng bỏ vợ con. Có những người bị chồng hắt hủi đánh đập, xem vợ không khác gì ô sin hay người dưng nước lã. Họ bị chính người đàn ông mình yêu thương, hi sinh hết lòng hành hạ cả thế xác lẫn tâm hồn khiến họ dần bị chai sạn.
Đàn bà dù may mắn hay bất hạnh cũng luôn có 1 mong muốn chung đó là lấy được 1 người chồng có tâm và có 1 mái ấm bình yên cho con cái. Những vật chất xa hoa phù phiếm rồi cũng mất chỉ có tình cảm, lòng người mới là thứ đáng trân trọng.