Sáng nay nghe mấy chị đồng nghiệp rủ nhau quyên góp cho bà mẹ ở Ninh Bình có hai đứa con bị bệnh nặng. Sẵn tính tò mò, em lên mạng tìm hiểu thì được biết hoàn cảnh của họ vô cùng đáng thương, đứa lớn là bé Trần Hải Đăng (5 tuổi, ngụ xóm 1, xã Kim Đông, huyện Kim Sơn, tỉnh Ninh Bình) mắc bệnh tim nặng còn bé sau là Trần Đăng Khoa (14 tháng tuổi) bị bệnh động kinh, liệt tứ chi, một ngày lên cơn co giật 80 lần. Mọi chi phí trong nhà chỉ dựa vào đồng lương ít ỏi của người chồng làm cơ khí.
Ba mẹ con nhà chị Hoa
Được biết, chị Hoa (mẹ của hai đứa trẻ) quê ở Nghệ An, hoàn cảnh gia đình quá khó khăn nên phải nghỉ học sớm, ra Hà Nội làm thuê. Cũng chính trong thời gian này, chị quen rồi nên duyên vợ chồng với anh Trần Hữu Giang (28 tuổi, quê Ninh Bình). Mang thai đứa con đầu lòng được 8 tháng thì chị có dấu hiệu chuyển dạ sinh non. Bé Đăng chào đời thiếu tháng, chỉ nặng 1,7kg.
“Nghe bác sĩ cho biết con rất yếu, lại mắc phải bệnh tim bẩm sinh, vợ chồng tôi ngã quỵ vì sợ mất con. Sau một tháng chăm sóc trong lồng kính, con trai đã được xuất viện trở về. Cũng từ đó, cứ đều đặn hàng tháng, tôi lại đưa con ra Hà Nội khám tim một lần. Thế nhưng, vì hoàn cảnh quá khó khăn, đứa thứ 2 cũng bệnh nặng nên đến nay bé Đăng vẫn chưa có cơ hội phẫu thuật”, chị Hoa chia sẻ.
Bé Đăng gầy gò ốm yếu như một đứa trẻ lên 3
Đến tận bây giờ, khi Đăng đã được 5 tuổi nhưng con chỉ nặng 9kg, làn da xanh xao, vàng vọt, thường xuyên ốm vặt. Cứ mỗi lần khóc là mặt tím tái, ngất lịm đi.
Với hy vọng có chỗ dựa cho anh trai, gia đình chị Hoa tiếp tục sinh thêm một bé nữa. Đau đơn thay, khi đứa trẻ 2 tháng tuổi thì phát hiện bị vàng da, thường xuyên lên cơn sốt rồi co giật. Đưa con đi thăm khám, bác sĩ kết luận bé Khoa mắc bệnh động kinh nặng.
Còn bé Khoa nằm bất động một chố
“Cứ khoảng 20 đến 30 phút là con lại lên cơn co giật một lần, khoảng 80 lần/ngày, mỗi lần kéo dài từ 2 đến 5 phút. Cũng vì bệnh tật hành hạ nên đã 14 tháng tuổi, con tôi chỉ nằm một chỗ, không lật, không đi cũng không thể bi bô tập nói như những đứa trẻ khác.
Kể từ ngày cất tiếng khóc chào đời, đây là lần thứ 4 Khoa được xuất viện trở về nhà được vài ngày, thời gian còn lại gắn liền với bệnh viện”, chị Hoa đau đớn nói.
“Chỉ xin cứu giúp một đứa để sau này làm chỗ dựa cho đứa còn lại”
Suốt 5 năm kể từ ngày hai đứa con lần lượt chào đời cũng là chừng ấy thời gian, cuộc sống của gia đình chị Hoa gắn liền với bệnh viện. Kinh tế gia đình phụ thuộc vào đồng tiền công bấp bênh từ nghề cơ khí của người chồng.
“Công một ngày họ trả cho tôi khoảng 250 nghìn đồng. Thế nhưng con ốm đau suốt nên một tháng may mắn lắm chỉ làm được 15 ngày, thời gian còn lại tôi cùng vợ chăm con trong viện.
Tính đến nay, vợ chồng tôi đã vay mượn trên 200 triệu đồng để chữa bệnh cho con. Vậy mà tâm nguyện phẫu thuật tim cho con trai lớn vẫn chưa thành hiện thực”, anh Trần Hữu Giang chia sẻ.
Thời gian hai anh em Đăng và Khoa gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng đứa trẻ không tỏ ra xa lạ mà ngược lại, rất thương yêu em. Hàng ngày, theo lời mẹ dặn, Đăng lại ngồi bên cạnh thủ thủ chuyện trò cùng em, lo lắng gọi mẹ khi nhìn thấy em lên cơn co giật. Chơi với nhau được mấy ngày, Khoa lại cùng mẹ nhập viện. Đăng ở nhà với bố và ông bà ngoại. Dù không được mẹ bên cạnh chăm sóc nhưng dường như hiểu được số phận mình, Đăng tỏ ra là một đứa trẻ rất ngoan.
Nhìn hai đứa con ngồi trên giường, lòng người mẹ đau đớn khi nghĩ đến chặng đường dài khó khăn phía trước mà hai đứa con mình phải gồng mình đối diện: “Con cái ốm đau thế này tôi làm gì dám nghĩ đến tương lai. Bây giờ tôi chỉ ước cứu được một đứa để sau này nó làm chỗ dựa cho đứa còn lại mà khó khăn quá. Giờ vợ chồng tôi chẳng còn gì ngoài món nợ khổng lồ, biết dựa vào đâu để cứu con đây?”.
Nhìn hình ảnh bàn tay nhỏ bé của bé Đăng nắm lấy em trai đang nằm bất động trên giường, thỏ thẻ trò chuyện mà nước mắt em chảy dài. Người xưa có câu “Ở hiền gặp lành”, thế nhưng tại sao tai họa lại cứ trút xuống gia đình nhỏ của chị Hoa như vậy? Những đứa bé vừa mới lớn có tội tình gì mà lại khiến chúng mắc phải những căn bệnh hiểm nghèo để rồi tương lai các bé bỗng chốc tăm tối vậy?
Nếu có một điều ước, em chỉ ước mọi người trên đời này được khỏe mạnh. Bởi khi có sức khỏe, con người sẽ không sợ bất kì điều gì nữa. Và đặc biệt, nếu có sức khỏe thì những chuyện đau lòng thế này sẽ không còn tiếp diễn nữa, phải không các chị?