Lúc nào cũng đầu tắt mặt tối lo cơm nước, phục vụ nhà chồng để rồi được ăn sau, ngủ muộn quá như đứa ở. Nhiều lúc bưng bát cơm vét tí thức ăn thừa còn lại trong mâm nghĩ tới ngày con gái còn ở với bố mẹ mà tủi thân rơi nước mắt.
Sau cưới, do chưa có điều kiện nên vợ chồng em phải ở chung với gia đình chồng. Tháng vợ chồng em góp 5 triệu điện nước, ăn uống sinh hoạt. Hàng ngày đi làm về em sẽ lo cơm nước, nhà cửa, quần áo. Còn mẹ chồng chỉ giúp em chợ búa, thi thoảng vào bếp hộ những hôm em làm thêm về muộn.
Nói chung ngay từ đầu em đã xác định đi làm dâu là sẽ vất vả nên bản thân lúc nào cũng cố gắng, khổ mấy cũng không bao giờ than. Có điều dường như mẹ chồng em chẳng bao giờ hiểu cho nỗi lòng của con dâu dù rằng bà cũng có 2 cô con gái đi làm dâu nhà người.
Đợt đầu mới cưới, bố mẹ chồng để cho 2 đứa em 1 phòng trên lầu 2 khá rộng rãi, thoáng đãng. Thế nhưng tụi em ở được gần 5 tháng thì bà gọi xuống bảo:
“Hai đứa còn chưa có con cái gì thì thôi dọn lên tầng 3 ở. Trên đó còn 1 phòng không dùng tới. Còn phòng tầng 2 nhường lại cho vợ chồng cái Loan, thi thoảng cuối tuần nó đưa con về ngủ cho rộng rãi”.
Nói rồi bà giục em chuyển đồ ngay lập tức, mai còn đón con gái với cháu ngoại. Lúc ấy em tủi thân, song nghĩ thật ra cũng chỉ là chỗ ngủ, đôi co làm gì cho căng thẳng lại mang tiếng ích kỷ. Thế là từ hôm đó vợ chồng em lên tầng 3.
Rồi em với chị chồng cũng mang bầu. Đúng là tới lúc này em mới cảm nhận rõ vị trí của con dâu với con gái khác nhau như thế nào các chế ạ. Em ốm nghén bà chẳng hỏi han nửa lời, vẫn sai tay năm tay mười làm đủ thứ. Nhưng con gái thì bà xót lắm. Mỗi lần chị ấy sang chơi là bà đi chợ mua nào chim, nào gà về hầm, trước khi về còn gói ghém đủ thứ, trứng thịt, cá tôm bằng nhẵn tủ lạnh. Tới tối con dâu đi làm về thấy không còn thức ăn mới lóc cóc định dắt xe đi mua thì bà bảo:
“Thôi khỏi, mấy bữa nay suốt ngày ăn thịt rồi, nay ăn bữa cơm rau cho đỡ ngán”.
Bà chẳng thèm quan tâm xem con dâu ăn được gì, uống được gì, thai khỏe hay yếu. Nhưng tối nào cũng gọi điện hỏi con gái:
“Có thấy thai đạp không con? Nhớ trước khi đi ngủ uống thêm cốc sữa bầu nhé. Lúc chửa mẹ khỏe thì sau này con chào đời mới khỏe được”.
Nghĩ tủi thân rơi nước mắt, nhưng vì con em cũng cứ bơ đi để sống. Nghĩ với con dâu bà như vậy, nhưng với cháu nội biết đâu bà sẽ khác.
Song đến ngày chuẩn bị sinh em mới thấy tận cùng của tủi cực cảnh làm dâu các mom ạ.
Chẳng là chị chồng em sinh trước em tầm hơn chục ngày. Cách đó cả tháng bà đã ráo riết gọi điện giục chị ấy phải chọn bệnh viện tốt nhất, đặt luôn bác sỹ giỏi, bao trọn gói cho yên tâm. Sợ con gái không có tiền bà chuyển khoản cho hẳn 50 triệu lo đẻ. Bà công khai việc này ngay trước mặt em.
Tất nhiên việc bà lo cho con gái em có thể hiểu và cũng không có ý kiến gì. Thế nhưng tới ngày em sinh thì bà lại dửng dưng như không. Không lời hỏi han. Đã vậy, hôm vợ chồng em chọn viện sinh, bà đi ngang qua phòng nghe thấy liền chẹp miệng ghé vào bảo:
“Ôi rào, cứ đi theo bảo hiểm. Bảo hiểm viện công nào đẻ viện đó cho nó rẻ”
Ôi, nghe bà nói mà nước mắt em rơi luôn các chị ạ. Đúng là con dâu với con gái khác nhau một trời một vực thật. Biết rằng bà phân biệt, đối xử nhưng không nghĩ bà lại thiếu công bằng tới như thế.
Sau em đẻ mẹ tròn con vuông nhưng cũng không nhận được 1 đồng 1 hào nào của bà. Song mỗi khi nhớ lại chuyện cũ em vẫn thấy thất vọng kinh khủng về mẹ chồng, mọi người ạ.
Theo Webtretho