“Người ta có bạn trai thì được tặng đủ thứ. Đằng này yêu mấy năm anh chẳng mua cho em được nổi bó hoa”

Nghe em trách, lão vò vò đầu:

“Ui, anh không thích những thứ viển vông đó, tiền anh để dành còn lo tương lai sau này của chúng mình”

Tuy không thực sự hài lòng với câu trả lời của bạn trai, nhưng vì yêu, em vẫn chấp nhận làm vợ lão với suy nghĩ – lão biết tiết kiệm như vậy cũng tốt, sau này mình cũng đỡ phải lo anh mang tiền vung phí cho gái.

Vậy nhưng bước chân làm vợ lão rồi em mới ngộ ra tính lãokhông phải tiết kiệm mà là quá keo kiệt, lại gia trưởng tới độc đoán không ai chịu nổi.

Cưới được hơn năm thì em sinh đứa con đầu lòng. Thấy lương em thấp (6 triệu/tháng) lão bắt em nghỉ hẳn việc ở nhà để chăm con vun vén gia đình.

“Lương em còn chẳng bằng lương giúp việc bây giờ. Tốt nhất em nghỉ làm ở nhà trông con cho lành. Chứ thuê ô sin làm gì cho tốn kém”

Ban đầu em cũng bức xúc lắm, nhưng lão không chịu.

“Tùy cô. Thích đi làm thì vác con đi. Tôi không có tiền thuê ô sin”

Chẳng còn cách nào, em đành nhẫn nhịn nghỉ việc. Định khi nào con lớn gửi trẻ được sẽ quay lại đi làm. Vậy nhưng khi em ở nhà thì lão lại quayra coi khinh vợ ăn bám. Nhiều lúc ức quá, em cũng định buông bỏ tất cả để sống cho chính mình nhưng thương con em lại không đành.

Xem thêm  Chồng bị đi trại 5 năm, tháng nào vợ con đến thăm anh cũng giữ lại 1 sợi tóc. Đến khi vợ biết sự thật thì òa khóc nức nở…

Lương lão mỗi tháng gần 30 triệu nhưng chỉ đưa vợ 5 triệu chi tiêu, còn lại bao nhiêu lão giữ hết. 5 triệu đó em vừa lo sinh hoạt ăn uống hàng ngày, vừa bỉm sữa, thuốc men cho con… tất tần tật. Nhiều tháng có khoản phát sinh bị âm tiền, bí quá em bảo chồng đưa thêm thế là ngay lập tức bị lão quát.

“Cô ăn tiêu bạt mạng thế làm sao tôi in tiền kịp được. Tiền tôi đưa mỗi tháng chỉ có vậy, cô liệu lo chi tiêu cho vừa. Thiếu tự bù vào đừng mong tôi đưa thêm”

Chẳng nói nổi lão, em đành xoay sang vay mượn bạn bè rồi nghĩ cách trả sau. Được cái lão gia trưởng độc đoán thế, nhưng mẹ chồng em tính nết lại hoàn toàn ngược lại. Tính bà hiền lành, tâm lý mà thương con dâu. Mấy lần lên chơi, chứng kiến cách đối xử của lão đối với em bà cứ lắc đầu.

“Cái thằng này không biết tính giống ai mà nó quá quắt thế. Con đừng nhịn nó quá con ạ. Mình ở nhà nuôi con, vun vén nhà cửa chứ có ăn bám chồng đâu mà nó được phép coi thường”

Nghe bà động viên em cũng chỉ biết cười trừ vì nghĩ tính con trai bà thế nào bà cũng biết. Đến bà còn không bảo được lão thì em làm gì được.

Vậy song hôm qua em nhận được thiệp mời cưới của cô bạn thân ngày đại học. Nghĩ sắp đi dự tiệc mà quần áo không có nên mới bảo chồng.

Xem thêm  Bố tôi lương hưu 14tr/tháng, sổ tiết kiệm 800tr nhưng khi mất lại chẳng có 1 đồng để lo ma chay. Hỏi ra thì biết sự thật ngã ngửa…

“Anh cho em vài trăm để em mua cái váy mai đi ăn cưới”

“Cái gì. Đi ăn cưới đã tốn tiền phong bì mà cô còn đòi mua váy. Cô có điên không? Mà nói thật, cái ngữ như cô có dát vàng lên người cũng chẳng đẹp lên được. Thế nên tốt nhất có gì mặc đó khỏi mua sắm”

Nghe chồng nói em ức chảy nước mắt, vừa tủi vừa uất còn chưa biết nói lại thế nào thì đúng lúc ấy mẹ chồng em lên chơi. Đứng ngoài cửa nghe hết chuyện, bà đỏ mặt lao vào chỉ thẳng tay mặt lão:

“Cái ngữ con dâu tôi nó như thế nào. Anh giỏi mang vàng ra đây để tôi rát lên nó xem nó có đẹp lên không. Chẳng qua sống với loại đàn ông keo kẹt bủn xỉn như anh nó mới bơ phờ hốc hác thế kia. Nói anh nghe, cứ bỏ anh là kiểu gì nó cũng đẹp lại, thả ra chẳng đầy trai theo ấy chứ”

Nói rồi bà kéo tay em.

“Đi, đi theo mẹ chọn vài cái váy tử tế mà diện. Loại đàn ông này bỏ quách đi cho rảnh thân”

Ui, tưởng bà nông thôn không hiểu về thời trang thế mà bà có mắt tinh tế lắm các mom ạ. Bà chọn bộ nào ra bộ đó, em mặc lên đúng là lung linh trông thấy. Mấy tiếng dạo phố với bà xong, về nhà lão nhìn diện mạo mới của vợ cứ trố mắt ngây người.

Xem thêm  Bố tôi lương hưu 14tr/tháng, sổ tiết kiệm 800tr nhưng khi mất lại chẳng có 1 đồng để lo ma chay. Hỏi ra thì biết sự thật ngã ngửa…

“Em,… cô,… sao cô….”

Mẹ chồng em nghe vậy trợn mắt.

“Sao, con dâu tôi làm sao. Thấy nó đẹp quá không nhận ra hả. Tôi bảo rồi, cứ bỏ anh là khắc nó đẹp”

Lão tím mặt.

“Mẹ thì,…”

Lão im thin thít từ lúc đó, đến bữa ăn cũng không í ới câu nào nhưng đến đêm về phòng thì lão dúi vào tay em 5 triệu.

“Vợ cầm lấy tiêu gì thì tiêu. Cuối tháng nhận lương anh để vợ giữ hết. Từ nay sẽ như thế”

Nhìn điệu bộ của lão em phì cười. Đúng là may có mẹ chồng em lên ứng cứu kịp thời mà đời em mới được sang trang. Càng nghĩ em càng thấy mình may mới vớ được bà mẹ chồng tâm lý như vậy. Nếu không chắc em còn khốn khổ khốn nạn với lão.

Nguồn : Webtretho