Em ức chế lão chồng quá mà không biết làm thế nào. Em giận lão ngủ riêng nửa tháng nay rồi mà lão cũng thi gan, mặc kệ em muốn làm sao thì làm. Nói ra các chị đừng cười, chuyện cũng chẳng có gì to tát. Chỉ là sắp tới nghỉ lễ 5 ngày mà vợ chồng em cãi nhau vì lão muốn em về nhà nội, còn em lại khăng khăng về ngoại.
Lấy chồng được 2 năm mà giờ em mới ngấm câu: “Cá không ăn muối cá ươn”. Lúc yêu nhau thì “mấy núi cũng trèo”, anh ở Nghệ An chứ tận Cà Mau chắc em cũng theo. Ngày em dẫn anh về ra mắt, bố em chỉ nói ngắn gọn:
“Bố không chê thằng Hải điều gì, có điều nhà nó xa quá nên bố nghĩ con nên cân nhắc”
“Giờ tiện tàu xe mà bố”.
Lúc ấy trước mắt em là 1 màu hồng. Đi đến đâu, xa bao nhiêu chỉ cần có anh là được. Hơn nữa nhà em ở Sóc Sơn, đi 30 cây số là đến Hà Nội, mà cưới xong thì kiểu gì 2 đứa chả ở lại Hà Nội để làm việc. Nhà ngoại gần như thế, ới 1 cái là em về ngay được.
Thế mà cưới xong, bố mẹ em ới đến cả mấy chục lần mà em chưa về được vì có cả trăm lí do. Mẹ em muốn cho con gái đồ ăn ở quê cũng phải gửi em trai mang ra chứ chờ em về được thì rau héo hết. Cứ bảo nhà ngoại gần nhưng số lần em về đếm trên đầu ngón tay.
Còn nhà chồng xa mấy trăm cây số nhưng hễ 1 tí, giỗ cụ nội hay ăn hỏi đứa cháu họ là em cũng phải về. Nếu không về sẽ bị mẹ chồng gọi điện ra nói đến rát tai.
Hôm trước bố chồng ốm qua loa, phải đi viện nhưng chỉ đến có kết quả rồi về luôn. Em đã gọi về hỏi thăm sức khỏe bố rồi mà mẹ chồng vẫn trách móc với con trai: “Dâu với con, ốm mà nó còn không thèm về nhìn mặt, xác định là không nhờ mơ gì được đâu”.
Dịp tết nguyên đán vừa rồi nghỉ 7 ngày thì 6 ngày em ở nhà chồng. Em muốn xin về nhà ngoại sớm hơn rồi ra Hà Nội làm luôn nhưng mẹ chồng nguýt dài: “Quanh năm ngoài ấy rồi, có mấy ngày tết cũng nhấp nhổm không yên”.
Em ấm ức định cãi lại nhưng thôi, không lại mang tiếng là dâu mới mà hỗn. Mà cái lão chồng nhà em cũng cứ phải 1 dạ 2 vâng với mẹ mới chịu cơ. Mẹ bảo gì cũng đố dám bật lại nửa lời.
Sắp tới 30/4 được nghỉ tận 5 ngày, em phải rào trước đón sau mãi mới đề nghị với chồng cho về mẹ con về ngoại. Thế mà lão chẳng nói chẳng rằng, lườm 1 cái rồi hỏi:
“Ông bà ốm đau gì à?”
“Không, cả nhà đều khỏe”.
“Thế có việc gì quan trọng?”.
“Cũng chẳng có việc gì”.
“Thế thì phải về nhà nội chứ sao lại đòi về nhà ngoại, mà tận 5 ngày. Bà nội biết lại điếc tai”.
“Bà nội, bà nội, lúc nào cũng bà nội. Nhà nội hay nhà ngoại chẳng giống nhau à? Em không tranh cãi với anh, em quyết định lần này sẽ về nhà em đấy”.
“Em đã quyết rồi thì nói với anh làm gì? Cứ về đi rồi khắc biết hậu quả”.
Chồng em nói thế rồi bỏ vào phòng. Từ hôm đó cứ lừ lừ như người máy, chả nói chả rằng. Em ngủ riêng lão cũng mặc kệ.
Hôm nay đã là nửa tháng rồi mà lão quyết không nói chuyện với em, chắc lão định thi gan với em đến cùng. Mà em cũng chẳng quan tâm, nói gì thì nói nhưng cũng phải hợp lí. Lần này em quyết không nhún nhường nữa.
Nguồn : Webtretho