Nói thật, ngay từ lần đầu về ra mắt, tôi đã có ác cảm với mẹ chồng. Thấy tôi tỉnh lẻ, quần áo không được sành điệu, thời thượng như những cô gái thành phố, bà tỏ vẻ miệt thị, khinh thường lắm. Thỉnh thoảng bà lại nói mấy câu kiểu: “Mấy món này cháu đã được ăn bao giờ chưa?”, “Ở nhà cháu có phải cày ruộng không?”
Đâu phải cứ ai ở quê cũng đi cày ruộng đâu. Bố mẹ tôi ở nhà không giàu có gì nhưng cũng là giáo viên, là người có học hành, trí thức, vậy mà suốt ngày bị mẹ chồng dè bỉu này nọ. Thế nên ngay sau khi cưới, tôi bắt chồng ra ở riêng luôn cho đỡ chung đụng, xích mích. Đã tránh như vậy rồi nhưng mỗi dịp giỗ chạp, lễ tết tôi vẫn bị “dính đạn”.
Mẹ chồng cứ gặp tôi là y như rằng lại tỏ thái độ. Nhiều lần, tôi còn bắt gặp bà đang ngồi nói xấu con dâu với họ hàng: “Càng nhìn nó, em càng thấy quê. Trông thằng cháu các bác sáng sủa thế mà chẳng hiểu sao lại đâm đầu lấy càng con chân đất mắt toét!”. Tôi nghe xong tức tím mặt nhưng vẫn phải cố nhịn, coi như không biết gì.
3 tháng trước, gia đình nhà chồng tôi xảy ra chuyện. Bà mẹ chồng thành phố của tôi không biết lô đề, vay họ thế nào mà đâm ra vỡ nợ, nợ người ta đến mấy trăm triệu. Ngày nào chủ nợ cũng kéo đến đòi tiền rồi ném gạch đá, mắm tôm, dầu luyn đủ kiểu. Thế là mẹ chồng phải khăn gói đồ đạc sang nhà các con lánh nạn. Còn căn nhà đang ở thì phải chạy đôn, chạy đáo tìm người để bán.
Từ ngày bà sang, chồng tôi không đưa lương cho vợ nữa mà gom tiền để trả nợ trước cho mẹ. Chuyện này tôi không trách vì dù sao anh cũng không thể bỏ mặc mẹ được. Cha mẹ có như nào thì con cái vẫn phải đứng ra lo và có trách nhiệm hiếu thảo. Chỉ có 1 điều mà tôi rất bực, đó là dù đang ăn nhờ ở đậu từ đồng lương tôi kiếm ra nhưng mẹ chồng vẫn xấu tính như cũ, vẫn khinh khỉnh và chê bai đứa con dâu tỉnh lẻ. Thậm chí để bà chi tiêu thoải mái, 1 tháng chồng tôi vẫn cố gắng chu cấp cho bà thêm 2-3 triệu tiêu vặt.
Hôm qua tôi đi chợ về thì vô tình nghe mẹ chồng gọi điện thoại nói xấu mình. Đại loại bà chê tôi nấu ăn không ngon, rồi bữa cơm quanh đi quẩn lại chỉ toàn mấy món quen thuộc: “Bọn nhà quê quen ăn uống khổ sở, lam lũ rồi! Mình có muốn ăn ngon một tí cũng khó”
Ức quá, tôi xô thẳng cửa đi vào rồi nói với mẹ chồng: “Nếu đã vậy thì từ giờ người thành phố tự nấu lấy mà ăn, đừng ngồi trông chờ cơm của người nhà quê nữa. Sao người thành phố cứ ăn bám vào người nhà quê thế?”.
Mẹ chồng tái mặt lại, bà cứ ớ ớ không nói được câu gì. Và bữa tối, tôi không thèm nấu thật. Lúc chồng về, tôi cũng kể hết và nói thẳng ra là không chịu nổi thêm nữa.
Chồng phải nói mãi, tôi mới nguôi giận rồi đi xuống nhà nấu cơm. Nhưng càng nghĩ, tôi càng không chấp nhận được suy nghĩ và cách cư xử của mẹ chồng. Nếu bà còn cứ khinh miệt thêm thì tôi thề sẽ không có chuyện nhún nhường thêm 1 lần nào nữa.
Theo Webtretho
Theo Tạp Chí Sở Hữu Trí Tuệ