Em là gái thành phố, còn chồng em quê Nam Định. Hai đứa em yêu nhau từ ngày đại học, ra trường vài năm thì cưới. Gia cảnh nhà chồng em cũng thuộc diện bình bình dưới quê nên lúc hai đứa lấy nhau kinh tế đều phải tự túc là chính.
Thời gian đầu mới cưới vợ, chồng em phải đi thuê trọ. Về sau may mắn chỗ nhà chồng em họ làm đường quốc lộ đi qua nên ông bà được đền bù gần tỷ. Thấy tụi em chưa có nhà nên ông bà cho hết tụi em số tiền đó, rồi vay mượn thêm vào thành hơn tỷ để tụi em mua căn chung cư dành cho người thu nhập thấp.
Có nhà cửa rồi, em mới dám sinh em bé. Ngày biết tin em có bầu, mẹ chồng thích lắm. Hầu như ngày nào cũng gọi điện hỏi han, dặn con dâu giữ gìn sức khỏe. Nói chung bà cũng quan tâm thật lòng. Chỉ chán cái bà là nhà quê chẳng có gì gửi cho con dâu ngoài vài quả trứng, mớ rau. Hoặc khá hơn thì mỗi lần chồng em về bà lại bắt thịt vài con gà, con ngan gửi lên cho em tẩm bổ.
Mà thú thực em không thích mấy cái thứ đó đâu. Nhìn bạn bè làm cùng công ty, chúng nó cũng chửa đẻ như mình, toàn được nhà chồng mua sữa bầu, hàng tháng cho tiền để tự ăn uống bổ sung chất, em thấy tủi thân kinh. Nghĩ lại mấy cái đồ dưới quê của mẹ chồng em phát ngán. Bà gửi chả nhẽ không nhận.
Nhất là hôm em đẻ cơ, vừa về phòng hậu sinh mệt không cất miệng lên được. Bà cứ ngồi cạnh lèo nhèo hỏi vài câu: “Con mệt lắm hả, đói chưa để mẹ lấy cơm cho ăn”… nghe mà phát bực. Nhìn cái kiểu nhà quê lôi thôi, đi đâu cững đùm đùm gói gói của bà mà em phát xấu hổ với những người cùng phòng. Sau em cũng chỉ nhờ bà chăm cho hơn tháng đầu, còn lại em thuê giúp việc cho thoải mái. Hôm nào bà nhớ cháu thì lên chơi vài hôm rồi về.
Đến hôm vừa rồi con em tròn 1 tuổi, em không nói thế mà mẹ chồng cũng nhớ, gọi điện lên bảo:
“Mai sinh nhật thằng Tôm hả con?”
“Vâng mẹ”
“Thế các con có tổ chức cho nó không. Sáng mai mẹ cũng bắt xe lên chơi với nó 1, 2 hôm rồi mẹ lại về còn thu hoạch nốt vườn lạc”.
Em nghe vậy cũng chỉ dạ vâng cho phải phép, chứ nhà của chật em chẳng muốn đông người.
Đúng hẹn, sáng mai 7 giờ bà có mặt ở nhà em. Tính bà hay nói to, chơi với cháu cứ cười hô hố phát ngượng với hàng xóm. Đã thế đi hơn trăm km, bà mang được cho cháu đúng 30 quả trứng rồi bảo:
“Sáng xe chạy sớm quá, mẹ không kịp thịt gà. Thôi để lần sau mẹ mang lên cho các con vậy”.
Em nghe thế nói luôn:
“Thôi, mẹ mang làm gì. Trứng nhà con đầy, hết ra chợ mua cũng rẻ. Lần sau mẹ khỏi mang lích kích”
Em cũng chỉ nói có vậy, thế mà mặt mẹ chồng em liền sa sầm vào. Tới bữa bà cũng không nói không rằng, sáng hôm sau bà về luôn.
Còn chồng em đợi mẹ về là lắng em xa xả, bảo em vô ý vô tứ, nói năng không suy nghĩ làm mất lòng mẹ anh ấy. Em bảo em chỉ nghĩ gì nói đấy chẳng có gì sai. Vậy là vợ chồng cãi nhau. Em bực cũng không thèm làm lành cho mệt.