Tôi lấy chồng đến nay đã là năm thứ 3. Cuộc sống vợ chồng thì không thiếu thốn tiền bạc, nhưng mà lúc nào đầu tôi cũng căng như dây đàn vì suốt ngày phải làm hài lòng chồng với bố mẹ chồng. Lắm lúc tôi nghĩ lấy chồng giàu, mình có làm ra tiền thì cũng chẳng được tôn trọng. Vì so với mấy triệu của mình, chồng còn làm ra gấp vài chục lần như thế.
Chồng tôi thì có tính gia trưởng. Đối với lão, bên nội cứ phải đặt lên trên hết. Tính tôi thì vô tư nên ngày xưa mới có chuyện như này. Hồi mẹ tôi còn sống, vào ngày sinh nhật bà, tôi mới tặng cho bà cái áo lông thú 15 triệu. Gần tháng sau thì mẹ chồng tôi sinh nhật, trước đó bà cũng nói khéo, bảo:
“Huyền mua cho bà bên đó cái áo đẹp thế, mẹ chưa có cái nào như vậy đâu”.
Tôi biết ý nên đi mua cái giống vậy. Khổ là khi đó mẫu kia hết hàng nên tôi mới lấy một cái gần giống với giá hơn 10 triệu. Tôi thề là mua mà không tính toán tiền bạc. Vậy mà sau hôm ấy, mẹ chồng tôi xị mặt ra còn chồng thì trách móc:
“Em có phân biệt đối xử thì cũng vừa vừa thôi chứ. Mua cho mẹ đẻ cái áo đắt đỏ, còn mẹ chồng thì hàng dởm hơn. Nãy mẹ vừa mới bảo đấy. Đúng là tin tưởng em để mua quà cho mẹ, ai ngờ làm cả nhà mất vui”.
“Ơ, em mua cái kia nhưng không còn nên mới đổi sang cái này. Mà lúc em tặng chả thấy mẹ nói gì, sao giờ lại nói sau lưng em như thế”.
“Mẹ có điên đâu mà nói trước mặt con dâu. Chỉ có em là vô ý vô tứ. Từ nay liệu mà cư xử, cái gì cũng thế, nhà chồng phải là đầu tiên chứ”.
Tôi nghe vừa buồn vừa chạnh lòng. Vì mình thì không có ý xấu mà cứ bị nghi ngờ mãi thôi.
Năm ngoái, mẹ tôi bị tai biến và qua đời. Bà chỉ có mình tôi là con nên tôi tức tốc về quê để lo việc với bố. Như người ta thì chồng tôi phải đứng ra mà xốc vác công việc, đằng này anh về mà cứ trơ trơ ra, làm như đấy không phải việc nhà mình.
Đã vậy mới làm 3 ngày cho mẹ tôi xong, anh đẫ giục:
“Em vào lấy đồ đi rồi về”.
“Sao lại thế, anh về trước đi, em phải ở với bố mấy hôm chứ”.
“Mẹ ở nhà bị ngã đang đưa vào viện, em muốn để mẹ một mình ở đó à”.
Tôi tưởng thật nên lật đật theo chồng lên thành phố. Lên đến nơi, thấy mẹ chồng vẫn đi phăm phăm mới biết mình bị lừa. Sau đó tôi phải gọi về cho bố, bảo nhất định giỗ đầu mẹ sẽ chuẩn bị thật chu đáo.
Tối nay trước khi ngủ, tôi mới bảo với chồng:
“Còn có 4 ngày nữa là giỗ mẹ, có khi em phải về trước vài hôm”.
“Em bị điên à, hôm ấy sinh nhật mẹ anh. Sinh nhật 50 tuổi quan trọng, em định để khách khứa đến cười vào mặt nhà mình à”.
“Nhưng bà ngoại chỉ có mình em là con, em không về làm giỗ thì bố thế nào”.
“Ôi giời không phải việc của em. Em là con gái, cứ lo cho nhà chồng trước đi. Người sống chẳng thấy đâu cứ lo cho người chết”.
Tôi nghe định quạc lại thì chồng quắc mắt:
“Ở đây làm sinh nhật cho mẹ, xong chiều vợ chồng mình về. Đi có mấy tiếng là về chứ mấy. Giỗ bà ngoại để đến tối mà làm cho mát mẻ”.
Nghĩ thương mẹ mà trách mình quá mọi người ạ. Tôi đúng là đứa con bất hiếu. Đi lấy chồng rồi không giúp gì được cho nhà ngoại cả.