“Lần sau tới chơi không cần mang quà cáp bày vẽ làm gì cho tốn kém. Mà nói thật mấy thứ hoa quả chợ này nhà bác không có dùng”

Phải các chế rơi vào tình huống này thì các mom phản ứng thế nào, em thì đứng im cứng lưỡi. Nói thật lúc ấy chỉ muốn ôm túi quả mà khóc thét. Tới khi ngồi vào bàn ăn, vì sợ em ngại lão mới gắp miếng thịt gà vào bát em, bà ngồi đối diện bên kia bàn với em nói luôn:

“Ai ăn người ấy gắp, con cứ để con bé tự nhiên”

Em tí rơi bát xuống bàn, mặt đỏ gay. Sau màn chào hỏi đầu tiên ấy, em hoang mang vô độ, nghĩ bố mẹ lão không ưa em nên mới có thái độ như thế, nhưng lão trấn an em.

“Mẹ hơi kỹ tính chút nhưng sống tình cảm. Sau này tiếp xúc nhiều sẽ quen tính bà thôi”

Lão nói vậy em cũng chỉ biết nghe chứ sợ vẫn hoàn sợ. Nhưng cưới xong về sống chung với bà em mới thấy đúng là bà không phải người khó tính như vẻ bề ngoài các mom ạ.

Quả thật mẹ chồng em là người rất cẩn thận, sống quy củ, nguyên tắc những ngày đầu mới về làm dâu em chưa quen thấy căng thẳng lắm. Song sau được bà chỉ dạy từng li từng tý nên dần cũng quen. Bà bảo.

“Nhà chỉ có mấy người nên con không phải giữ ý gì. Mẹ thương thằng Khang thế nào cũng thương con như vậy. Ban đầu về đây chưa con sinh hoạt, có gì chưa rõ con cứ hỏi mẹ, từ từ rồi mẹ chỉ hết cho con”

Xem thêm  Chồng bị đi trại 5 năm, tháng nào vợ con đến thăm anh cũng giữ lại 1 sợi tóc. Đến khi vợ biết sự thật thì òa khóc nức nở…

Sống với bà đúng là em không thể chê vào đâu được. Song ngược lại lão chồng em thì chán hẳn luôn. Lúc đầu mới cưới, lão cũng yêu chiều em lắm. Nhưng cách đây vài tháng lão chuyển sang công ty mới là thay đổi 180 độ, suốt ngày đi sớm về khuya, vợ hỏi thì bảo công việc bận.

Lúc đầu em cũng tin, nhưng vì lão ngày càng bỏ bê chuyện chăn gối mà em sinh nghi, theo dõi mới phát hiện chồng ngoại tình với ả ở công ty đối tác. Khỏi phải tả lúc đó em điên tới mức nào, thu thập đủ bằng chứng lão với ả xong, em làm ầm ĩ nhà cửa.

“Phải, tôi có bồ thì đã sao. Đàn ông có thằng nào không đi gái, có gì đâu mà cô cứ làm ầm lên”

Thái độ của lão làm em sốc hẳn. Cay đắng quá em định buông luôn song mẹ chồng em nắm tay con dâu bảo.

“Cùng là phận đàn bà mẹ hiểu cảm giác của con lúc này. Nhưng con cứ suy nghĩ cho thật thấu đáo trước khi quyết định mọi việc. Con trai mẹ cặp bồ là sai, nhưng nếu giờ mà con chấp nhận ly hôn khác nào tự tay dâng hết mọi thứ cho ả đàn bà ấy. Còn con trai con nữa. Thằng Khang nó sai mẹ không bênh, nhưng cháu thì mẹ xót lắm con ạ”

Giọng bà như lạc đi làm ruột gan em càng thêm xát muối. Chuyện ly hôn em đành tạm thời giác lại. Vậy nhưng đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Hơn tuần sau thấy em im ắng hắn lại hiên ngang đi lại với ả kia như thể em không hề tồn tại. Điên quá em làm ầm, vậy là hắn ném thẳng đơn ly hôn vào mặt vợ:

Xem thêm  Một lần nấu cháo quên không bỏ muối, tôi đứng hình vì biết nguyên nhân khiến vợ 3 lần không giữ được con

“Ký đi rồi ra khỏi nhà này cho tôi cưới vợ khác. Với cô, tôi không còn tình cảm”

Uất nghẹn trước thái độ bội bạc của chồng, em cứ vậy đứng ôm con khóc nấc. Đúng lúc đó mẹ chồng em đi vào ném bịch chiếc vali ra cửa.

“Người phải cuốn xéo khỏi nhà này là anh đó”

Nghe bà nói, lão cuống cuồng.

“Mẹ,… mẹ làm gì thế?”

“Làm cái việc cần làm. Nhà này không chứa giống trai gái thất đức. Anh muốn ly hôn cưới ả kia tôi không cấm. Nhưng đừng mơ vác xác về đây. Tôi sẽ di chúc nhà này cho con dâu với cháu nội”

“Mẹ,… “

“Đừng gọi tôi là mẹ. Tôi không có liên quan tới cái thứ bất hiếu như anh. Cho anh cơ hội cuối cùng, chọn vợ hay bồ. Thích đi theo tiếng gọi tình yêu thì xách vali luôn. Căn nhà này cùng toàn bộ giấy tờ đất đai tôi lập tức sang tên đổi chủ cho con dâu. Còn không khôn hồn quay vào xin lỗi vợ”

Lão đần thối mặt một lúc rồi cun cút cúi xuống nhặt đồ, kéo vali vào nhà. Đêm ấy lão cũng mon men bắt chuyện xin lỗi mà em không đáp lại. Thật sự em vẫn hận lắm nhưng vì con, vì ân tình của bà mới nhắm mắt cho qua.

Càng nghĩ em càng thấy phục và nể trọng mẹ chồng mình các mom ạ. Đời này nếu không có bà, không biết mẹ con em sẽ như thế nào nữa.

Xem thêm  Bố tôi lương hưu 14tr/tháng, sổ tiết kiệm 800tr nhưng khi mất lại chẳng có 1 đồng để lo ma chay. Hỏi ra thì biết sự thật ngã ngửa…