Cô cứ yên tâm, tôi đợi cô sinh xong thì sẽ đến với cô ấy. Coi như đây cũng là một trong những cách để tôi bù đắp cho cô. Còn con, cô cứ nuôi nó, cô yên tâm là hàng tháng tôi sẽ chuyển tiền cho cô để cô lo cho nó nhé. Không phải sợ tôi bùng tiền đâu.
Em xin anh ấy, anh hãy nghĩ lại đi. Vì con anh đừng ly hôn được không anh. Con sẽ thế nào nếu chỉ có một mình em chăm sóc.
Cô đừng có mang đứa con ra để níu kéo tôi nữa. Cô không hiểu được rằng tôi không có chút tình cảm nào với cô nữa hay sao. Hay là cô cứ muốn mình đau khổ dai dẳng. Ở với cô nhưng tôi vẫn cứ nghĩ đến cô ấy, liệu cô có chịu được không?
Tôi đã phũ phàng với vợ của mình như thế đấy. Lúc đó, tôi giống như ăn phải thuốc lú. Thứ duy nhất có thể trói buộc và hiện hữu ở trong đầu tôi chỉ có cô nhân tình của tôi mà thôi. Tại sao ư? Tại vì tôi mong muốn có được một hạnh phúc mới, càng khao khát nhiều hơn được sống bên đam mê của mình. Vợ con, có hay không có lẽ chẳng thể quan trọng được.
Vợ tôi khi đó đã mang thai đến tháng thứ 7. Và từng ngày từng giờ tôi chỉ cầu mong thời gian trôi qua thật nhanh, nhanh hết sức có thể để tôi có thể được đến bên cô nhân tình của mình. Sống thật hạnh phúc bên cô ấy.
Vợ tôi nhập viện sinh con mà tôi vẫn nhớ khi đó mãi tôi mới vào được. Kể cả bác sĩ có báo cô ấy đã sinh cho tôi một thằng con trai kháu khỉnh thì tôi vẫn cứ nắm chặt lá đơn ly hôn trong tay để đưa cho cô ấy kí khi cô ấy đã khỏe. Khi con trai tôi tròn 3 tháng thì chúng tôi ly hôn. Nhìn những giọt nước mắt của cô ấy, tôi chẳng hiểu sao tôi chỉ thấy thương xót chứ không thấy đau lòng. Và tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng, cô ấy có đứa con là niềm an ủi lớn lao rồi. Còn tôi, nếu không có nhân tình bên cạnh, tôi sống cũng chẳng có nghĩa lý gì nữa.
Thời gian dài sau đó, tôi nhớ hình như phải 1 năm sau khi con tôi chào đời tôi mới về thăm nó một lần. Thằng bé nhìn tôi đầy lạ lẫm. Tôi nghĩ nó vẫn còn là một đứa trẻ nên lạ lẫm chắc cũng là chuyện dễ hiểu mà thôi. Nó khóc ré lên khi tôi lại gần. Rồi cuộc sống bên người tình cứ thế cuốn tôi đi. Có điều, thời gian đầu thì hạnh phúc, về sau có đứa con vào mọi thứ nhốn nháo và xáo trộn.
Tôi chợt nhận ra vợ mới của tôi không hề như vợ cũ. Vợ mới của tôi cô ấy không nhẫn nhịn, cô ấy luôn luôn đòi công bằng, cô ấy cũng không thích vả việc chăm con và luôn phó mặc hết chuyện chăm con bé cho tôi. Cô ấy chẳng biết làm gì cũng như chẳng biết lo toan như vợ cũ. Cô ấy cũng không thích tôi đến nhà thăm con trai riêng và vợ cũ của tôi. Bất giác tôi cứ thấy có điều gì đó tiếc nuối trong lòng. Chắc phải hơn 1 năm rồi, kể từ lần thứ 2 tôi về thăm con trai. Vừa bước chân đến cửa, tôi đã nghe thấy câu chuyện ấy.
Mẹ ơi bao giờ bố về?
Bố đi làm xa lắm con ạ! Khi nào về bố sẽ báo với mẹ. Mẹ sẽ báo cho con để con chuẩn bị đón bố nhé!
Mẹ nói dối, có phải bố không cần con nên mới không về với con không?
Không phải đâu con. Bố rất yêu con nhưng công việc cũng cần bố. Công việc của bố còn ảnh hưởng đến rất nhiều người con ạ. Con vẫn luôn có tình yêu của bố ở bên cạnh cơ mà.
Thấy vợ cũ ôm con trai trong lòng, nhìn khuôn mặt đáng thương, mong ngóng của thằng bé. Lòng tôi đau quặn lại, tôi đã làm gì với vợ con mình thế này, sao tôi khốn nạn và ích kỉ đến vậy. Tôi đã tàn nhẫn ly hôn vợ khi mẹ con cô ấy cần tôi nhất để chạy theo bồ để rồi bỏ rơi một gia đình đáng trân trọng. Càng nghĩ, tôi lại càng thấy hối hận tột cùng.
Giờ thì mọi thứ đã quá muộn màng khi vợ mới của tôi cũng đã sinh em bé 1 năm, chỉ có điều cuộc sống hôn nhân của chúng tôi không hạnh phúc màu hồng và đẹp đẽ như tôi từng tưởng tượng. Bao năm rồi vợ cũ vẫn lẻ bóng 1 mình nuôi con dù có nhiều người theo đuổi, nhìn cảnh mẹ con họ tôi xót xa đến buốt lòng. Đây có phải là cái giá mà tôi phải trả cho những sai lầm của mình không?
Theo Webtintuc