Như tôi đây, vừa về nhà chồng tôi đã hứng combo của mẹ chồng và em chồng. Mẹ chồng thì tôi trị được, vì bà khéo léo nhưng lại ăn ở rất tốt. Tôi ngoan thì bà vẫn chiều. Đã vậy ở với mẹ chồng, tôi nhàn tênh. Việc nhà chả phải làm, nấu ăn cũng không phải đụng đến, thế thì tội gì mà đuổi mẹ chồng đi.
Chỉ có em chồng tôi, năm nay đã 25 tuổi đầu rồi mà vẫn sống bám anh chị. Tôi nói vậy là vì có công việc rồi nhưng chưa bao giờ thấy đưa đồng tiền nào cho tôi cả, dù nó ở nhờ nhà tôi đấy. Nhiều bữa còn xin mẹ tiền đi chơi. Thế tôi thấy chướng mắt quá mới bảo:
“Em đi làm, kiếm được tiền rồi, sao cứ xin mẹ tiền thế. Phải để tiền cho mẹ chứ, lương hưu có được bao nhiêu đâu”.
Có vậy thôi mà nó cãi tôi như chém chả:
“Ơ tôi đụng đến chị hay sao. Không nói được gì hay thì im mồm đi”.
Tôi nói thật, lúc đó tôi phải gồng mình chứ không là xông vào vả cho nó mấy cái rồi. Can cái tội hỗn hào với người lớn. Sau hôm đó, tôi về kể với chồng, anh chả quát tháo gì, lúc ăn cơm chỉ nhắc nhẹ:
“Thư nay ăn nói cẩn thận, lớn rồi, đừng có chị chị tôi tôi”.
Em chồng tôi sợ anh trai nên không dám nói lại, nhưng mồm thì vẫn lẩm bẩm:
“Có thế mà cũng về mách chồng, cái loại mỏng môi”.
Tôi tức tập 2. Thật lòng sau lúc ấy, tôi nghĩ nhất định phải đuổi nó khỏi nhà mình. Đã ở nhờ nhà anh chị rồi còn không biết điều. Cơ mà lần này tôi không nói với anh nữa, kệ, bao giờ đến thời cơ sẽ ra tay. Chứ nói như lần trước rồi, chồng tôi chỉ ca cẩm vài câu thì ăn thua gì.
Hôm ấy em chồng tôi uống rượu say, đêm muộn mới về nhà. Tôi thấy nó say rượu mới nghĩ ra cách trị. Tôi chạy thẳng vào trong phòng em chồng, ném mấy lọ sơn móng tay vào cái bể cá nhỏ. Khỏi phải nói, chồng tôi mê cá còn hơn mê vợ, đi làm về thấy cá chết sạch, phía dưới là mấy cái lọ sơn móng tay của em, lão nổi khùng nổi điên.
Tôi về nhà giả bộ không biết gì, thấy hai anh em đang chửi nhau ỏm tỏi. Chồng tôi thì quát:
“Con gái con đứa, say rồi có biết cái gì nữa đâu mà chả không ném mấy cái này vào. Đã thế lại còn chối, cái nhà này chỉ có mày phá hoại thôi, không có mày thì ai vào đây”.
“Em không làm mà. Lúc ấy em say nhưng em vào phòng ngủ, sao chưa gì anh đã đổ lỗi cho em”.
“Mày im ngay”.
Tôi vẫn hy vọng họ sẽ cãi nhau lớn hơn một chút. Nhưng sau đó chồng tôi lại không nói gì nữa, lão bỏ vào phòng gọi cho bạn để hỏi chỗ thay nước. Vậy mới chỉ là đòn bẩy thôi.
Đợt này chồng tôi đang bù đầu với bản vẽ thiết kế, tôi thấy lão thức mấy đêm rồi, cứ vẽ lại xóa, vẽ lại xóa.
Biết thời cơ sắp đến, tôi bèn ủ mưu ngay. Nhân lúc chồng tôi đi ra ngoài uống nước, tôi vào phòng xé rách tờ thiết kế của lão. Một lát sau, chồng tôi rít lên:
“Thư, mày làm phải không? Mày căm tao chuyện hôm bữa nên giở trò với tao chứ gì”.
“Anh nói cái gì thế, em có làm gì đâu”.
“Mày đừng có chối, nãy mày ra đây nghe điện thoại, thấy đồ của tao nên mày xé à. Tao nói cho mày biết, không ở được thì biến, biến cho khuất mắt tao”.
“Anh đúng là đồ có mắt không tròng, anh không biết là con vợ anh nó làm à. Được rồi, để tôi đi”.
Thế là nó xách valy đi ngay đêm hôm đó luôn. Tôi sung sướng mà không dám cười thành tiếng. Từ lúc em chồng không sống cùng, tôi cảm thấy cuộc đời khác hẳn. Đó, chỉ cần mượn tay chồng là tôi đã có thể đuổi em chồng một cách quang minh chính đại rồi, cần gì đao to búa lớn.
Theo WTT