nếu để con tim tham lam quá, hạnh phúc vụt bay khó kiếm tìm… Cái ngăn người ta sống bên nhau là những điều ngu xuẩn của họ chứ không phải sự khác biệt… Trong tình yêu luôn có 1 quy luật: Có thì chán – Bỏ thì tiếc – Ngọt lúc đầu – Nhạt lúc sau – Đau lúc mất. Muốn yêu, thì phải hiểu. Không hiểu, thì chỉ nhân danh tình yêu làm khổ nhau mà thôi!

Vậy nên một là cố gắng tìm hiểu, thông cảm cho nhau, nhường nhịn nhau, dung hòa với nhau, và đi tiếp. Hai là … dừng lại. Hạnh phúc, nghĩa là một cuộc đời không bao giờ phải cảm thấy rằng… thực sự ta chỉ có một mình… Khi tất cả đã NHẠT PHAI, Dù là ĐÚNG hay SAI, Cũng KHÔNG THỂ QUAY LẠI.

Hãy yêu một người ĐỨNG CHỜ BẠN khi bạn tụt lại phía sau… Chứ đừng nên yêu một người khiến bạn MẢI MIẾT SUỐT CUỘC ĐỜI để đuổi theo họ. Đúng, sai là một chuyện, sự tôn trọng đối phương là một chuyện khác. Dù bạn đúng đi nữa, hãy học cách lắng nghe ý kiến của mọi người xung quanh thay vì gạt phăng nó đi. Ðừng thờ ơ với những gì đã quá quen thuộc với bạn.

Trước đây cũng có một câu chuyện của cặp đôi yêu nhau 3 năm. Rồi cũng đến những ngày, cả hai bỗng cảm thấy xa lạ và thừa thãi trong cuộc đời nhau. Nỗi đau của hai người không phải là cãi vã, cũng chẳng hẳn là giận hờn. Chỉ bởi mỗi ngày, họ đều mặc nhau im lặng với cô đơn.

Cảm giác cả ngày đi làm về mệt mỏi, điện thoại chẳng rung lên bất kì cuộc gọi nào từ người kia, mớ tin nhắn, vẫn nằm bất động ở đó im lìm. Cô ấy lim dim ngủ mà chẳng hề có được đủ đầy một câu chúc. Anh và cô ấy thức dậy cùng lúc nhưng đáng tiếc đã chẳng còn cùng nhau.

Có lần, cô ấy bảo: “Anh có thấy mình đang dần mất nhau?” Anh lơ ngơ lát lâu rồi trả lời: “Anh còn thương mà, chỉ là chẳng đủ thiết tha như ngày xưa nữa …” “Vậy mình buông nhau được chưa?” Bọn anh cũng từng nghĩ đến chuyện rời bỏ nhau. Nhưng hình như, còn nợ nhau quá nhiều lời hứa. Anh từng nói sẽ mua cho cô ấy một bộ váy hoa, đưa cô ấy ra biển vào ngày đẹp trời nhất. Anh từng bảo nhất định cưới cô ấy vào năm anh 25 tuổi, rồi mười năm sau, cả hai sẽ nắm tay nhau về một khu nhà nhỏ bên đồi xanh, có bầy con nhỏ. Và có cái bình yên mộc dị của những ngày không còi xe, không khói thuốc.

Hai người ràng buộc nhau bởi quá nhiều lần thề hẹn sẽ sống trọn một cuộc an lành về sau. Vậy mà hôm nay, chẳng còn ai đủ can đảm để dịu dàng với người kia thêm một tí tẹo nào. Cô ấy bảo anh đừng xin lỗi. Chẳng ai là người sai dù ngày mai chuyện này sẽ đi đến hồi kết. Cả hai cũng mong cho dù đặt dấu chấm hết, cũng sẽ chúc nhau những ngày tháng yên bình …

Cho dù như nào đi nữa thì hãy giữ chắc lấy chúng như những gì quan trọng nhất, vì sẽ có lúc bạn cảm thấy tiếc nuối khi những điều thân thuộc ấy mất đi. Bởi con người chỉ có thể hiểu hết được giá trị của cuộc sống sau khi mất mát những gì đã từng có.

Theo danviet