Em nhớ như in hồi mới cưới, vợ chồng chẳng có xu nào. Em muối mặt nói chuyện với mẹ chồng, hy vọng bà cho ở nhờ một thời gian. Nhưng khi ấy mẹ chồng em vẫn đang thích thú ở bên dâu cả. Chị ta nói cái gì là bà nghe cái đó. Vì thế bà từ chối luôn:

“Không, không. Nhà có thêm anh chị các con sống đủ chật lắm rồi. Các con giờ lập gia đình, phải tự lập, lo cho cuộc sống của mình đi”.

Nghe mẹ chồng nói, em biết bà phân biệt đối xử nhưng cũng không nghĩ là bà ghét cả các cháu. Chẳng nói đâu xa cả, Tết năm nay mẹ chồng em mừng tuổi cho con trai anh cả mỗi đứa 1 triệu. Thế mà con em, vừa đẻ được 3 tháng nhưng bà có thèm cho như thế đâu. Bà cho có 200k các chị ạ. Khi chồng em thắc mắc, mẹ chồng còn lý do lý chấu:

“Mấy đứa kia nó lớn rồi, đi học bao nhiêu khoản. Con chúng mày mới có mấy tháng, cần tiêu gì nhiều nhặn đâu”.

Đấy, xong rồi đợt đó con em nằm viện. 2 vợ chồng lúc ấy túng quá, lại Tết nhất không dám vay ai. Em gọi ngay cho mẹ chồng, thì bà cũng mang sang luôn. Nhưng các chị biết sao không? Vào đến viện, mẹ chồng em đưa cho 2 triệu kèm một tờ giấy ghi nợ.

Đời em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải viết giấy nợ ngay trong viện. Mẹ chồng em chìa ra bảo:

“Đây, con ký vào cho mẹ một chữ”.

Em ức đến mức khóc tu tu ở viện nhưng vẫn phải cầm tiền vì con. Khổ thế đấy các chị ạ.

Mấy hôm trước, em đang đi làm thì nghe chồng gọi điện bảo mẹ đi chợ bị người ta tong trúng. Vào viện trực nguyên một ngày trời, bac sĩ thông báo cho gia đình em rằng bây giờ bà không thể đi lại được.

Ngay khi vừa biết tin, vợ chồng anh cả thu dọn đồ sang ngoại ở, mặc cho bố mẹ chồng em ở nhà một mình. Lúc đó mẹ chồng em mới chảy nước mắt, nhưng quá muộn rồi. Chồng em cũng bảo về, em liền gạt ngay:

“Anh quên rồi à, 10 ngày trước bà ấy còn bắt em ký giấy nợ cơ mà. Em không về, anh có về thì về”.

Thế là chồng em nghe lời vợ. Hôm nay em sang viện đưa cơm, mẹ chồng em ngọt nhạt:

“Mẹ bây giờ xem như tàn phế, các con dọn đồ về nhà cho vui nhà vui cửa”.

Em thừa biết bà ấy muốn em về làm osin. Nên em nói ngay:

“Thôi mẹ ạ, bọn con ở ngoài quen rồi. Mẹ gọi dâu cả về mà hầu, trước giờ mẹ thương chị ấy nhất mà”.

Mẹ chồng em chẳng nói gì được, chỉ nằm khóc thôi. Nhưng em kệ các chị ạ. Sống thế nào để con cái còn quý, chứ như mẹ chồng em, có chết em cũng không về mà hầu hạ đâu.

Theo Webtretho

Theo Tạp Chí Sở Hữu Trí Tuệ