Nhận kết quả trong tay em với anh đúng là vừa mừng vừa lo, bởi cả hai vợ chồng đều ổn thì tại sao lại mãi không có em bé. Nhất là chồng em lại là con 1 nên không thể không có con nối dõi. Cũng may bố mẹ chồng em tâm lý, dù trong lòng các cụ cũng mong ngóng cháu lắm. Song lúc nào họ cũng nhẹ nhàng, động viên con trai con, con dâu. Nhất là mẹ anh, thi thoảng bà lại vào phòng bảo em thế này:

“Con cái là của trời cho không phải cứ muốn là có ngay được. Quan trọng nhất là mình phải để đầu óc thoải mái sống hiền lành nhân đức ắt trời nắm phần cho con ạ. Nhất định rồi hai đứa sẽ có con thôi”.

Quả thật cuối năm đó em mang bầu cả nhà ạ. Chồng em mừng lắm cứ chạy ra chạy vào dặn vợ:

“Từ nay em đi lại nhẹ nhàng thôi nhé. Việc nặng nhọc gì cứ để anh lo, em không được tự ý vận động mạnh đâu”.

Rồi cả mẹ chồng em vào cuộc, bà nghỉ luôn chạy chợ để ở nhà chăm dâu. Cơm nước quần áo bà lo tuốt không để em chạm chân vào việc gì. Buồn cười nhất là lịch khám thai bà còn thuộc hơn cả em các chế ạ. Lần nào cũng thế, cứ sắp tới ngày hẹn khám là bà lại giục:

“Mai dậy sớm ăn uống rồi còn đi khám cho đỡ đông con nhé”

Xem thêm  Bố tôi lương hưu 14tr/tháng, sổ tiết kiệm 800tr nhưng khi mất lại chẳng có 1 đồng để lo ma chay. Hỏi ra thì biết sự thật ngã ngửa…

Cho tới khi thai được 16tuần em đi siêu âm, bác sĩ chuẩn đoán cả hai bàn chân của con em đều có 6 ngón. Nằm trên bàn siêu âm, em cảm giác tim mình lúc đó như ngừng đập. Nước mắt nước mũi cứ thế chảy thành dòng các chế ạ. Nghĩ vừa thương con lại vừa hoang mang. Bởi bác sĩ nói dị tật đó phần lớn do gen di truyền, trong cả hai bên gia đình chẳng ai thừa ngón, không hiểu sao con em lại bị.

Từ hôm đi khám về, ruột gan em lúc nào cũng rối bời. Nhiều lúc nằm bên chồng em cũng muốn kể cho anh nghe nhưng lại nghĩ biết đâu kết quả khám có sai sót gì. Giờ kể ra lại khiến chồng với cả nhà lo lắng. Nghĩ vậy em đành giữ im lặng hi vọng mọi thứ chỉ là nhầm lẫn.

Đợi mãi cũng tới ngày em vỡ ối, chồng em hôm đó lại trực trên cơ quan chưa về thế là bố mẹ chồng đưa em vào viện. Sau mấy tiếng vật vã trong cơn đau đẻ, cuối cùng con trai em cũng cất tiếng chào đời. Nghe tiếng con em mừng rơi nước mắt. Vậy nhưng tiếng cô y tá đứng bên làm tim em vỡ vụn.

“Ô, cả hai chân thằng bé đều 6 ngón này”

Lập tức em bật đầu dậy nhìn con. Quả đúng là bác sỹ khám cho em ngày trước không hề nhầm, chân con em đúng là có dị tật. Nước mắt giàn giụa, em rướn tay định đón con thì đúng lúc đó chồng em lao vào:

Xem thêm  Một lần nấu cháo quên không bỏ muối, tôi đứng hình vì biết nguyên nhân khiến vợ 3 lần không giữ được con

“Sao,… sao con tôi lại 6 ngón được?”

Anh cuống cuồng vạch hai chân con ra rồi đưa 2 mắt nhìn sang vợ rồi anh nhìn dò xét.

“Thế này là sao? Em nói ngay đi,… dị tật này chủ yếu do gen di truyền trong khi cả hai bên nội ngoại không ai thừa ngón. Vậy tại sao thằng bé lại thế này?”

Em òa khóc ngay trên bàn đẻ. Câu hỏi của anh làm em đau thấu tim chỉ muốn vùng dậy ôm lấy con mà nức nở. Vừa hay khi đó mẹ chồng em chạy lại đón lấy thằng bé về tay.

“Phải rồi, thế này mới là dòng dõi nhà bà con nhỉ”

Bà vừa nói vừa cầm chân cháu nội ngắm nghía.

“Ông nội con ngày trước cũng thừa 1 ngón chân đấy, chẳng qua ông mất sớm từ khi con chưa chào đời nên con không biết đó thôi. Chắc là gen lặn nên đời bố và con không bị nhưng tới đời chắt thì gen này lại trội lên con ạ. Thằng bé bị thế này là giống cụ nội nó đó”

Bố chồng em đứng bên gật gù.

“Đúng rồi con ạ”

Câu nói của bố mẹ chồng làm em thở phào nhẹ nhõm. Chồng em khi ấy mới chạy lại:

“Xin lỗi em, tại anh thấy con vậy sốc quá nên vậy”

Nói thật tới giờ mỗi lần nghĩ lại thái độ đêm đó của chồng em vẫn còn giận lắm nhưng nghĩ đi nghĩ lại vì con em cũng đành nhắm mắt bỏ qua. Với em chuyện chăm con bây giờ mới là quan trọng các chế ạ. Mọi thứ còn lại em không muốn để tâm quá nhiều.

Xem thêm  Chồng bị đi trại 5 năm, tháng nào vợ con đến thăm anh cũng giữ lại 1 sợi tóc. Đến khi vợ biết sự thật thì òa khóc nức nở…

Nguồn : Webtretho