Ngạc nhiên sao chồng mình lại tinh như ma xó vậy khi chưa thấy cậu Khang hàng xóm đánh tiếng mà chồng đã biết là vợ anh ta đau đẻ.
Mở cửa thấy chú Khang, chồng cô Mai hàng xóm run run giọng: “Anh, chị cho em gửi chìa khóa nhà, mai mẹ em lên sớm còn có cái mà mở. Em đưa vợ em ra bệnh viện đã”.
Nghe xong câu của anh hàng xóm, chồng tôi vội vàng chạy vào nhà đưa tôi chùm chìa khóa, dặn với: “Em cầm lấy mai đưa cho bà nhà chú Khang, anh đi với chú ấy vào viện, nhỡ đêm hôm có chuyện gì chẳng ai giúp cô chú ấy”.
Nghe chồng nói vậy, tôi gật đầu ngay, còn giục chồng nhanh nhanh chóng chóng để kịp đi cùng vợ chồng cô chú ấy.
Khi chồng quay vào lấy xe, tôi giật mình nghe tiếng chồng mình lẩm bẩm: “Sao lại sinh sớm thế nhỉ?”.
Thấy tôi tròn mắt ngạc nhiên, chồng tôi vội vàng đánh trống lảng: “À, anh bảo sao cô ấy chả nhằm ban ngày ban mặt mà trở dạ, lại nhè đúng lúc đêm hôm khuya khoắt thế này”.
Tôi bật cười, rõ cái anh này, đau đẻ còn chờ sáng trăng. Đến ngày đến tháng thì nó chui ra, chứ có ai nín được đẻ bao giờ đâu chứ…
Chú Khang có xưởng cơ khí, ai có việc đóng giường tủ bàn ghế là chú làm. Có những khi chú nhận công trình ở xa, dăm bữa nửa tháng mới ghé qua nhà được vài hôm rồi lại đi tít tắp. Còn cô Mai, vợ chú ở nhà vườn ruộng, thỉnh thoảng đi bán rau và làm nông.
Mãi đến sáng sớm hôm sau, mới thấy chú Khang qua nhà tôi xin lại chùm chìa khóa vì mẹ chú bận, chưa lên được. Không thấy chồng về, tôi hỏi thì chú Khang nói: “Anh Tuấn bảo em cứ về cơm nước cho vợ, anh ấy trông hộ vợ em”, rồi chú còn xuýt xoa cảm ơn vợ chồng tôi, nhất là chồng tôi vì “nếu không có anh ấy thì mình em chả biết xoay sở thế nào khi vợ đẻ”.
Mãi trưa muộn chồng tôi mới về, về nhà rồi nhưng tôi thấy thái độ anh rất lạ, cứ như ngồi trên chảo lửa, đứng cũng không yên mà ngồi cũng không yên.
Nhiều khi anh ngồi ngẩn ra, tôi gọi đến mấy câu mà cũng chẳng trả lời. Đến hôm mẹ con cô Mai ở ở viện về nhà, chồng tôi lại càng tỏ ra bứt rứt, bất an.
Anh hay ra sát bức tường giữa nhà tôi và nhà chú Khang, đứng chôn chân ở đó có khi đến mấy chục phút, cứ như là đang dò la, lắng nghe động tĩnh gì phía bên nhà cô chú ấy vậy.
Hôm đầy tháng cháu bé, tôi đi chợ mua về chục trứng gà, tôi gọi chồng đi cùng sang thăm mẹ con cô Mai, gọi là tình làng nghĩa xóm. Thế mà chồng cương quyết không đi, cáo bận việc còn dở dang, nên tôi phải đi một mình.
Thế rồi những nghi ngờ, băn khoăn về thái độ của chồng tôi khi cô Mai sinh nở đã được giải tỏa. Khi một chiều đang làm cỏ lúa thì chồng bảo với tôi anh có hẹn anh bạn xóm trên lên nhà để trả tiền mua giống.
Làm nốt phần việc còn dang dở ở ruộng, về đến nhà tôi mới sực nhớ cô Mai có nhờ tôi mua hộ thuốc tưa lưỡi cho con bé con vì chồng cô lại đi làm xa.
Tất tả ra hiệu thuốc mua xong, tôi mang qua nhà cô Mai. Đến cửa, tôi nghe rành rọt tiếng chồng mình vọng ra từ cửa phòng của mẹ con cô ấy: “Em không phải lo, con bé nó giống em như đúc, anh không nói, em cũng không để lộ ra thì ai mà biết được. Em cứ yên tâm nghỉ ngơi để mẹ khỏe, con khỏe. Rồi anh còn gửi thêm thằng cu nữa…”.
Thảo nào mà vợ chú Khang đẻ, chồng tôi lại phập phồng lo sợ, nay thì anh đã yên tâm “thở phào” vì con bé giống mẹ của nó. Tôi nên làm sao với ông chồng phản bội này đây?
Theo Webtretho