Tôi lấy chồng xa nhà, kinh tế còn nhiều khó khăn, vài năm mới về thăm Ngoại một lần. Cũng may có vợ chồng anh cả sống chung với bố mẹ nên tôi yên tâm.
Khi còn khỏe, 2 ông bà ở riêng vì không muốn làm phiền các con. Nhưng khi bước vào cái tuổi người già nhiều bệnh, chưa kể còn có dấu hiệu bệnh nên ông bà quyết định sẽ ở với anh cả. Nghe tôi yên tâm hơn.
2 năm trước, mẹ tôi mất vì bệnh nặng. Trước lúc ra đi bà gọi các con vào và căn hộ:
– Bố con lương cao nên cả đời mẹ được sống an nhà. Khi mẹ không còn nữa, các con giữ sổ lương hưu của bố mà chăm lo tuổi già cho ông. Những năm qua, tiền chữa bệnh cho mẹ cũng giá không ít, hiện tại mẹ chỉ còn cuốn sổ tiết kiệm 800 triệu. Các tiện ích vui lòng giữ ở phòng lúc đau đớn.
Căn hộ các con rồi mẹ nhẹ nhàng ra đi để lại nỗi đau mất mát để lớn cho gia đình tôi. Sau ngày mẹ mất, bố tôi không còn vui vẻ tươi cười như trước nữa. Ông ít nói và sức khỏe giảm đi từng ngày. Dù vậy lần nào chúng tôi cũng gọi điện hỏi thăm bố cũng cố gắng nói cười, ông còn khỏe anh cả thường xuyên cho ăn “sơn hào vị hải” nên chúng tôi yên tâm rất nhiều.
Tuần trước, anh cả bất ngờ báo tin bị đ-ột q-uỵ. Sáng không thấy ông dậy dục, vào phòng thì ông bất động trên giường. Tôi nghe tin mà yên tĩnh. Dịp Tết vừa rồi chúng tôi về thăm ông vẫn khỏe, cười nói vui vẻ với con cháu. Vậy mà….
Sau khi xong ma chay tang lễ cho bố, tôi vừa bước vào nhà bếp thì vô tình thấy cảnh chị dâu mang tiền thu được đi trả lời bà chị họ tên Sen với bóng mặt hoàn hảo. Vừa tò mò vừa làm lạ, đợi chị dâu đi tôi liền kéo chị Sen qua góc hỏi khéo chị dâu vay tiền làm gì. Bà chị họ có vẻ cũng bức xúc nên nói hết sự thật.
Khi mẹ tôi còn sống, có những gì ngon nhất chợ là bà mua về cho ông ăn. Nhưng từ ngày bà mất, bữa cơm của ông rất phiền bạc, tính ra chỉ đáng 20 giảm một bữa.
Chị Sen nói là từng nghe mẹ tôi nói để lại cho bố tôi 800 triệu tiết kiệm, lương hưu của ông mỗi tháng được thêm 14 triệu nữa. Không hiểu vợ chồng anh tôi chi tiêu kiểu gì mà ngày bố mất lại phải đi vay tiền chị Sen để làm đám cho ông.
Tôi đã bật khóc khi nghe những lời chị Sen nói, cứ yên bố lương cao, có khoản tiết kiệm lớn thì vợ chồng anh trai sẽ chăm sóc tốt. Yết nhiên cuối đời ông phải sống trong nghèo khổ. Giá tôi quan tâm bố nhiều hơn thì chắc chắn ông không phải chịu đựng điều này.
Tuy được hưởng mảnh đất mặt đường hơn 400m2 nhưng anh chị vẫn đòi đôi chi phí đám tang của bố và bắt vợ chồng tôi chịu một nửa. Đến lúc này thì tôi không nản lòng nữa mà hỏi về số lương hưu và tiền tiết kiệm của bố trong 2 năm qua đi đâu hết.
Anh trai không giấu giếm mà nói thẳng là bản thân làm ăn thua lỗ nên dùng hết số tiền tiết kiệm và lương hưu của bố để trả nợ. Sự thành thật của anh trai làm tôi sung sướng, không tin vào tai mình nữa.
Người anh mà tôi luôn kính trọng vậy mà lại lấy hết tiền dưỡng già của bố đi trả nợ để ông khổ sở khát khát những ngày đáng lẽ phải được sống an yên. Anh bảo chi phí đám cho bố hết 70 triệu, mỗi người chịu một nửa. Nếu tôi không bỏ tiền ra chi cho bố thì đừng bao giờ về quê nữa.
Bố mới mất, không muốn gia đình căng thẳng kiên cường nên tôi muốn chuyển 35 triệu cho anh trai trả nợ nhưng chồng tôi không đồng ý. Anh bảo con rể không có nghĩa vụ đóng góp nhiều như con trai.
Hôm nay anh trai vẫn gọi điện tặng tôi trả 35 triệu tiền chi phí đám tang bố. Theo mọi người, tôi có nên giấu số tiền chuyển tiền cho anh trai không?