Hôm trước tôi đọc được tâm sự của một cô con dâu ‘Mẹ chồng không trông cháu giúp, giờ bà ốm tôi bảo “Con phải đi làm kiếm tiền” mà thấy buồn cảnh mình các chị ạ. Câu chuyện của em thì lại trái ngược.

Nhà tôi có 2 thằng con trai. Năm thằng anh ra trường cưới vợ, thì thằng em đi du học ở Nga phải 9 năm mới học xong. Do thằng út đi học xa, ở nhà chỉ còn vợ chồng thằng lớn nên vợ chồng tôi dành hết tình cảm cho gia đình nó.

Vì không có con gái nên khi có con dâu tôi quý nó như con đẻ. Năm con dâu đẻ đứa đầu nó chỉ ở quê nội 1 tháng, ngoại 1 tháng rồi lên Hà Nội với lý do không xa chồng được. Tôi cũng phải khăn gói theo đi chăm cháu từ khi cháu 2 tháng tuổi. Ông nhà tôi ở nhà một mình chợ búa, nhà cửa, vất vả lắm.

Do con đầu chưa có kinh nghiệm chăm con nên mọi việc tôi lo hết, từ nấu cháo, cho cháu ăn, tắm giặt cho cháu, cơm nước đầy đủ, vợ chồng nó đi làm về chỉ ăn cơm rồi rửa bát.

Còn nhớ, cái đợt đầu tháng 10, lần đó con dâu tôi ốm suốt nên không thể ngủ cùng con nhỏ để chăm sóc. Nên hết trông cháu ban ngày rồi đến đêm, nhiều hôm mệt lắm nhưng cũng phải cố gắng vì thương con thương cháu.

Cứ nghĩ khi cháu được 2 tuổi được đi mẫu giáo thì tôi sẽ nhàn hơn. Nhưng người tính không bằng trời tính, cháu đầu được 1 tuổi thì biết tin có thêm đứa nữa. Thế là cháu đầu đi học, thì tôi vẫn tiếp tục chăm tiếp đứa sau. Chưa có thời gian để lấy lại sức nghỉ ngơi nữa.

Rồi đứa cháu thứ 2 của tôi cũng đi học, tôi về quê với ông nhà tôi. Thấm thoát cũng đã 4 năm xa nhà đi trông cháu.

Tuần trước tôi ở quê bị viêm phổi phải lên Hà Nội nằm điều trị 2 tuần. Con dâu tôi ban ngày chỉ vào viện hỏi thăm chút rồi về chứ không hỏi mẹ thích ăn gì con nấu con mua. Mang tiếng ở gần viện mà cả ba bữa bà đều ăn cơm viện. Đêm cũng chỉ có con trai vào ngủ trông mẹ. Lắm lúc tôi bảo con trai ở đây mãi cũng mệt sao không nhờ vợ vào thay mấy hôm thì con trai bảo:

“Vợ con bận lắm, ngày đi làm vất vả, tối không trông mẹ trong viện được”

Nghe con trai nói vậy, tôi cũng chẳng biết nói gì thêm. Lúc sau, thấy con dâu vào. Chẳng biết hai vợ chồng có chuyện gì mà kéo nhau ra hành lang nói chuyện . Lúc đấy tôi dậy ra ngoài đi vệ sinh vô tình nghe tiếng con trai:

“Tối nay anh có việc đột xuất phải làm đêm, em vào viện ngủ trông mẹ giúp anh một đêm”

Ngay sau đó là tiếng chị con dâu buông nhẹ một câu:

“Mẹ anh thì anh chăm chứ, em chăm bà không quen với em mệt lắm không ngủ trong viện được đâu”

Ảnh minh hoạ

Vừa dứt lời, con dâu quay vào thì vô tình thấy tôi đang đứng ở cửa. Con dâu vội vàng cúi mặt rồi đi thẳng.

Tôi buồn và thất vọng vô cùng các bác ạ. Đúng là không thể nào tin nổi, trước nay tôi luôn xem nó như con gái ruột. Không ngại để một mình ông nhà ở quê để theo chăm con cho nó, mà cuối cùng nó lại chẳng xem mình như người nhà. Từ giờ đến sau này chắc ốm đau chẳng dám trông chờ gì con dâu nữa rồi.