Khi lựa chọn đối tượng để yêu và kết hôn, người đàn ông nào cũng mong muốn mình là người đầu tiên của người đó. Nhắc đến những người phụ nữ một đời chồng, mẹ đơn thân, người ta đã ái ngại, huống hồ yêu và tính chuyện trăm năm. Nhưng duyên số đưa đẩy, cho tôi gặp gỡ và yêu cô ấy ngay từ lần gặp đầu tiên. Cô ấy hết mực dịu dàng, sâu sắc. Tôi tin đó là người phụ nữ của cuộc đời mình cho dù cô ấy là đàn bà từng đổ vỡ và hiện đang nuôi một đứa con gái nhỏ.
Khác với cuộc hò hẹn của những cặp đôi khác, mỗi lần chúng tôi gặp nhau cô ấy đều dắt theo con gái. Đứa con gái lên 5 xinh xắn, đáng yêu vô cùng. Sau này tôi mới biết, cha đứa bé bỏ đi theo người đàn bà khác khi nó mới lọt lòng. Cô ấy vì tin người yêu mà dọn về sống với nhau mà chưa có một đám cưới nào. Người đàn ông hứa hẹn sẽ cưới, sẽ cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc. Cô ấy chẳng bao giờ mảy may nghi ngờ. Khi mang thai, cô ấy vui mừng và hạnh phúc.
Sau khi sinh con chừng 2 tháng người đàn ông bỏ đi mất biệt, cắt đứt liên lạc. Giữa họ chẳng có ràng buộc, không một tờ giấy hôn thú thì cô ấy biết tìm nơi nào? Mà tìm làm gì một kẻ khốn nạn, bạc bẽo? Đau khổ tận cùng, rồi cô ấy gạt nước mắt, gắng gượng nuôi con. Cô ấy bảo với tôi rằng con gái chính là nguồn sống, là cả cuộc đời. Nếu không có con, chắc cô ấy chẳng thể gượng dậy nổi.
Trước tôi, đã có rất nhiều người tán tỉnh, bày tỏ tình cảm và thậm chí mong muốn tiến đến hôn nhân nhưng cô ấy đều từ chối. Cô ấy bảo chẳng phải bản thân cao ngạo mà thương con gái vô cùng. Nếu có một mình, bản thân hạnh phúc hay đau khổ cũng chẳng phải điều gì to tát nhưng con gái thì sao? Con đã chịu thiệt thòi ngay từ khi sinh ra. Nếu cô ấy kết hôn, liệu có người đàn ông nào thương con cô ấy như con ruột của mình?