Hồi em đưa Khải về giới thiệu gia đình, bố mẹ bức xúc lắm. Ông bà bảo:
“Cho con học cao hiểu rộng để lấy được tấm chồng tử tế giờ lại đâm đầu yêu đứa không bằng cấp. Bao nhiêu công sức của bố mẹ đầu tư cho mày đổ sông đổ bể hết à?”.
Vì Khải chỉ học hết lớp 12 rồi đi làm nên bố mẹ em chê anh ấy.
“Con phải biết là vợ chồng chênh lệch trình độ rất khó sống với nhau, giống như 2 thế giới khác biệt, không cùng nhận thức thì làm sao có chung 1 tiếng nói”.
Ảnh minh họa: Nguồn sanook.com
Nhưng khi ấy em lại chỉ nghĩ đơn giản đã yêu thì không câu nệ bằng cấp hơn thua, miễn thương nhau, biết sống có trách nhiệm thì vợ chồng sẽ hạnh phúc. Vậy là mặc cho bố mẹ can ngăn, em một mực tiến tới với Khải. Gia đình em không cấm cản được con gái đành miễn cưỡng cho 2 đứa cưới.
Nhưng về chung nhà em mới dần vỡ lẽ, vợ chồng không cùng trình độ thật sự khó sống. Khải chất phác, sống có trách nhiệm nhưng tầm nhận thức của anh ấy rất hạn hẹp. Anh nhìn nhận vấn đề chỉ ở mặt nổi, không bao giờ biết nghĩ sâu xa. Ngay như hôm cưới, hai đứa được mừng hơn 2 cây vàng với gần 100 triệu tiền phong bì. Khải thấy thế bảo luôn:
“Mình đưa hết tiền này cho bố mẹ anh để họ xây nhà to dưới quê, sau này mình cũng về đó ở”.
Em bực mình mắng ngay:
“Anh buồn cười, vợ chồng mình làm việc trên thành phố, phải nghĩ tới việc mua nhà ổn định ở trên này còn phát triển, sau con cái học hành sẽ tốt hơn. Về quê ở nhà to làm gì?”.
Khải lại lý luận:
“Chẳng gì thích bằng ở nhà to, đất vườn rộng rãi. Con cái học đâu chẳng thế. Ở thành phố nhà bé bằng mắt muỗi trong khi để tiền xây nhà dưới quê hoành tráng, thiên hạ nhìn cũng nể”.
Em với Khải nói chuyện cứ như kiểu ông nói gà, bà nói vịt chán lắm. Nhất là mỗi lần ra ngoài xã giao, Khải chẳng biết ăn biết nói, chỉ ngồi im ngậm đũa còn lại vợ tự biên tự diễn khiến em nản vô cùng. Nhiều lúc em còn cảm giác anh ấy quá vô dụng trong khi nhìn chồng người ta bản lĩnh, giỏi giang mà em phát thèm.
Vì Khải không có trình độ nên chỉ làm mấy việc linh tinh, lương gọi là đủ chi tiêu cho bản thân, còn lại kinh tế mình em xoay xở là chủ yếu.
Bản thân vất vả hơn nên em chia rõ cho chồng nhiệm vụ, đi làm về phải đón con, đi chợ nấu cơm. Khải chăm con cũng không nên hồn, chỉ biết ngày nấu cho bọn trẻ 3 bữa cơm, giục chúng ăn chứ bảo kèm con học là anh cũng tắc tịt không làm nổi. Thằng con lớn của em năm nay đang học lớp 3, nó hỏi bài nào bố cũng gãi đầu gãi tai.
“Mang qua hỏi mẹ”
“Đợi mẹ về rồi hỏi”.
Hôm trước em đi công tác, con ở nhà ôn thi có bài toán không hiểu. Khải ngồi cả tiếng đành gọi vợ:
“Khi nào em về thế?”.
Em cứ tưởng có chuyện gì quan trọng, hóa ra chồng cuống quýt bảo:
“Bài toán con hỏi, anh cũng không hiểu nên hỏi xem em có kịp về để giảng cho nó còn ôn thi”.
Bực mình em lại gọi facetime để giảng cho thằng bé. Chỉ mất chưa đầy 5 phút là xong, thế mà anh ấy ngồi hí hoáy cả tối. Đấy, những lúc như thế em thấy chán chồng kinh khủng.
Ảnh minh họa: Nguồn sanook.com