Sau cưới vợ chồng được bố mẹ 2 bên chung tiền lại mua cho 1 căn hộ nên chuyện nhà cửa không phải lo. Công việc của em cũng ổn định, chồng em kinh doanh tự do kiếm chác được nên sau cưới em muốn sinh ngay mà chồng không đồng ý. Anh bảo:
“Anh đi xem rồi, thầy bảo anh cưới năm 30 tuổi là đẹp nhất, năm 33 sinh con đầu lòng tuổi là đúng chuẩn, được lộc làm ăn”.
Ảnh minh họa: Nguồn Internet
Vậy là chồng bắt em kế hoạch 3 năm trời. Cũng may hàng tháng của em đều, nội tiết tốt nên hết kế hoạch, em thả tháng trước, tháng sau dính bầu ngay. Có điều chồng em sống vô tâm, đầu óc lúc nào cũng chỉ tính toán tiền bạc. Người ta vợ bầu bí được chồng chăm sóc chu đáo chứ chồng em đây suốt ngày than thở rằng:
“Đàn bà chửa đen. Bảo sao từ ngày cô bầu bí, tôi làm ăn chẳng ra sao”.
Thậm chí ngay khi em có bầu, anh ấy còn kê giường ngủ riêng, tránh vợ như tránh tà nên suốt mấy tháng chửa em toàn lủi thủi đi khám thai 1 mình. Bác sỹ quen mặt rồi còn tưởng em là mẹ đơn thân.
Theo dự kiến sinh thì phải cuối tháng 1 âm em đẻ. Tuy nhiên Tết nhất em phải đi lại vận động nhiều, một ngày lo mấy câm cỗ cúng, nấu xong lại rửa bát đĩa nên đúng sáng Mùng 3 Tết em đau bụng vỡ ối. Chồng em thấy vợ nhăn nhó vịn tường đi không nổi, vậy nhưng thay vì đưa vợ đi viện anh ấy làu bàu:
“Đẻ lúc nào không đẻ lại đẻ vào ngày Tết. Năm nay chắc tôi lại đen như than, không biết làm ăn được không đây”.
Đau quá em giục anh ấy gọi taxi đưa vợ vào viện nhưng anh ấy lại quát:
“Cô gọi bố mẹ cô sang đưa con gái đi đẻ. Đầu năm tôi không động tới gái đẻ đâu, tránh xui cả năm rồi lại không làm ăn được”.
Miệng nói, tay anh ấy bấm số gọi nhà ngoại sang đưa em đi viện sinh. Vì đẻ mổ phải nằm viện 5 ngày, thế mà chồng em nhất quyết không vào thăm vợ con. Tới bố mẹ anh ấy giục, anh ấy còn gắt lại:
“Đẻ mẹ tròn con vuông là được rồi. Trong đó có thiếu người đâu mà con phải vào đấy. Mà con đã bảo rồi, con làm ăn nên kiêng không gặp gái đẻ, tốt nhất sau khi vợ con xuất viện, bố mẹ đưa cô ấy gửi về ngoại tới qua Rằm hãy đón về. Con cũng nói chuyện qua với bố mẹ vợ như thế rồi đó”.
Nói là làm, những ngày em ở viện, chồng chỉ gọi facetime để mọi người cho xem mặt con trai còn tuyệt đối không bén mảng tới thăm. Anh ấy còn bảo:
“Quan trọng nhất là viện phí, tiền ăn uống tẩm bổ của mẹ con cô tôi đã lo rồi. Giờ bắt tôi vào chăm cô, nhỡ cả năm đen không làm ăn được thì mẹ con cô cũng chết đói”.
Quá ngán ngẩm với chồng, em chán không buồn nói lại. Mãi tới qua Rằm chồng em mới mang xe sang ngoại đón con.
Đấy chuyện cũng qua 1 năm rồi, Tết này nghĩ lại em vẫn thấy vừa tủi vừa ức chồng. Cũng may thần kinh em vững chứ phải nhiều người hay nghĩ mà rơi vào hoàn cảnh như em, dễ trầm cảm sau sinh mất.
Ảnh minh họa: Nguồn Internet