Biết anh là người sống tình cảm, có hiếu với mẹ như vậy em rất cảm động, và tất nhiên em cũng quý và tôn trọng mẹ anh. Cưới xong bọn em sống chung với mẹ chồng. Trước đây bà làm công nhân đường sắt, giờ về hưu mất sức nên mở một cửa hàng tạp hóa ngồi túc tắc bán. Chuyện không có gì nếu như mọi thứ cứ bình thường như thế.
Nhưng về làm dâu một thời gian em mới thấy khổ sở vô cùng, làm gì cũng phải nhìn sắc mặt mẹ chồng. Bà ấy ăn chay trường, mỗi lần thấy em mua thịt về là lại réo lên:
“Ăn thế này thì nghiệp quật cho chết”
Có hôm em muốn đổi món nên gọi vịt nướng về. Thế mà mẹ chồng nói lên nói xuống bảo em sống ác, sát sinh, ăn đồ có mắt thì chỉ là thứ man di mọi dợ thôi. Đúng lúc em đang gặm cái đùi vịt thì bà bảo:
“Ăn con gì kiếp sau hóa thành con đấy”
Trời đánh tránh miếng ăn, bà nói thế làm em nghẹn cả cổ chẳng nuốt trôi được. Cũng chỉ vì những chuyện đó dần dần em với bà trở nên có thành kiến với nhau. Nhiều lúc em thấy bí bách quá đòi ra ở riêng thì chồng quát luôn:
“Cô bị điên à, tự nhiên lại đòi ra ở riêng.”
“Nhưng mà mẹ …”
“Mẹ tôi làm sao, cô đừng lúc nào cũng đổ cho mẹ thế nọ thế kia, cô xem lại thái độ sống của mình đi.”
Biết chồng bênh mẹ, em có nói thế nào thì không bao giờ anh đứng về phía vợ nên đành im.
Có lẽ sống cảnh 2 mẹ con từ lâu rồi nên mẹ chồng quen với việc độc chiếm con trai. Cứ thứ 7 và chủ nhật là bà bắt chồng em chở đi chùa, đi lễ. Mỗi lần em muốn chồng đưa con đi công viên chơi thì bà nhảy xổ vào cắt ngang luôn:
“Đạt nó chở mẹ đi giờ”
Chồng em lúc nào anh cũng tỏ vẻ mình là người con có hiếu. Từ lâu anh luôn mặc định ngoài thời gian đi làm, đi kiếm tiền thì là thời gian để chăm sóc và phụng dưỡng, báo hiếu mẹ. Còn vợ con thì ra rìa, tự đi mà ôm ấp, chăm sóc nhau.
Đau nhất là hôm thứ 7 tuần trước, lẽ ra chồng em chở “mẹ yêu” của anh đi chợ cơ. Nhưng hôm đó bà lại rủ em đi cắt cái áo dài mới để đi lễ nên em chở bà ra. Em lái xe còn mẹ chồng ngồi sau ôm cu Bin.
Thế nào mà em vừa thò đầu ra ngõ thì 1 cái xe bán tải lao ầm ầm đến, tông thẳng vào đầu xe em. Lúc đấy cả 3 bà cháu, mẹ con bị ngã văng ra mỗi người một hướng. Sau giây phút kinh hoàng, em thấy chân tay, người ngợm đau kinh khủng nhưng theo phản xạ vẫn cố gắng bò đến ôm lấy cu Bin đang khóc thét lên.
Nghe tiếng ầm ầm, thêm mấy bà hàng xóm đang đứng đấy la hét nên chồng em chạy ra xem. Nhận ra là người nhà mình, anh chạy đến, rõ ràng anh đã nhìn thấy em với con, nhưng lại chỉ ngó qua 1 cái rồi lao thẳng đến chỗ mẹ anh.
“Mẹ, mẹ ơi, mẹ có làm sao không?”
Mẹ chồng em bị nhẹ nhất, đã được mọi người đỡ ngồi vào ven đường rồi. Còn em với con bị đau vẫn đang ôm nhau ở lăn lóc giữa đường. Thế mà chồng cứ xuýt xoa, phủi bụi rồi bóp tay bóp chân cho mẹ. Đến lúc thấy mẹ không bị gãy hay xây xước chỗ nào anh mới đến chỗ em với con. Câu đầu tiên anh nói với em là:
“Đi đứng kiểu gì thế?”
Tủi và uất vô cùng, em lẳng lặng để mọi người đưa lên xe vào viện. Cũng may 2 mẹ con không bị gãy chân gãy tay gì, em thì khâu 10 mũi ở chân và 3 mũi ở tay. Hôm sau, em đang đau nhưng vẫn xin về bên ngoại vài ngày. Chồng em đồng ý luôn.
Từ hôm đó đến nay, anh vẫn khăng khăng là tại em đi ẩu mới bị tai nạn, suýt giết cả mẹ anh. Em chán quá, nếu cứ sống thế này chắc em uất đến điên mất.
Theo Webtretho