Đàn ông thường nghĩ trong tình yêu và hôn nhân, phụ nữ rất khó buông tay. Cho dù có phải chịu đựng bao nhiêu tổn thương, cuộc sống ngập chìm trong nước mắt, người phụ nữ vẫn sẽ cố tìm kiếm một lí do để ở lại. Bởi vì bản chất của người phụ nữ luôn là nhẫn nhịn hy sinh. Có thể không phải vì riêng bản thân mình, họ hy sinh chỉ là vì con cái và vì gia đình của họ.
Phụ nữ thường có rất nhiều lý do để ngụy biện cho sự thay đổi của đàn ông. Đàn ông vô tâm, họ vẫn tự nhủ rằng anh ấy còn lòng chung thủy. Chồng ngoại tình, đàn bà sẽ cố gắng tặc lưỡi mà cho qua rằng chồng mình chỉ đang vì sinh lý. Đàn ông, có mấy ai vượt qua được chuyện sinh lý đâu. Xong xuôi đâu đấy rồi, họ lại trở về nhà bên mâm cơm ngọt lành mà thôi. Cho dù đàn ông có mắc trăm ngàn tội lỗi thì phụ nữ cũng sẽ nghĩ ra trăm ngàn cái lý do để níu giữ người đàn ông ở lại bên cạnh mình. Nhưng đàn ông nhiều khi lầm tưởng về sự chịu đựng của phụ nữ.
Đừng bao giờ nghĩ rằng cho dù mình có gây ra tội lỗi gì thì phụ nữ cũng sẽ tha thứ và giữ mình ở bên cạnh. Trái tim phụ nữ không phải là sỏi đá. Sức chịu đựng của phụ nữ không phải vô hạn. Phụ nữ ấy mà, một khi đã nhận ra sức chịu đựng của mình đã vượt quá giới hạn, những giọt nước mắt mình đang rơi là vô nghĩa thì chắc chắn họ sẽ dứt áo ra đi. Mà một khi phụ nữ đã dứt áo ra đi, đàn ông hãy nhớ kĩ rằng cho dù các anh có dát vàng trên đường để cầu mong người phụ nữ quay lại thì câu trả lời sẽ vẫn chỉ là cái lắc đầu ngán ngẩm.
Giống như câu chuyện hậu ly hôn của anh T (nhân vật giấu tên). Sau khi ly hôn với vợ, anh T sung sướng tận hưởng cuộc sống độc thân, tự do, tiền mình mình tiêu của riêng mình. Cứ tưởng cuộc sống ấy sẽ vui vẻ kéo dài mãi mãi nhưng có ai ngờ được đâu mới chỉ được chừng dăm bữa nửa tháng anh đã không thể nào chịu nổi cảnh cơm hàng cháo chợ.
Chán ngán hơn nữa, cô nhân tình càng ngày càng khiến anh mệt mỏi khi chỉ biết moi tiền mà chẳng biết suy nghĩ gì cho anh. Lúc này, ông bỗng dưng nghĩ đến người vợ của mình. Chị chăm sóc anh chu đáo nhưng lại chẳng bao giờ đòi hỏi. Tiếc là anh và chị đã ly hôn. Nhưng không sao, anh nghĩ khi còn sống với anh, chị đã mềm yếu như thế nào. Giờ chắc chỉ cần anh làm vài hành động thể hiện sự hối hận của mình thì chắc chắn chị sẽ trở lại cùng anh ngay.
Anh mua hoa tặng chị hàng ngày. Anh đặt cả những món quà đắt tiền nhất để khiến chị vui lòng. Anh đón con, chăm sóc con, cố tình làm việc nhà để cho chị nhìn thấy. Ai cũng nói với chị rằng anh đã thay đổi, chị nên quay lại với anh. Chính bản thân anh cũng đang rất mong mỏi điều ấy. Thế nhưng câu trả lời của chị vẫn là những cái lắc đầu phũ phàng. Gì thì gì chứ chị khẳng định chắc nịch với anh:
– Giờ anh có dát vàng trên đường thì tôi cũng sẽ không quay lại với anh đâu!
Sau bao cố gắng, nhận về một câu đau điếng của chị, anh mới ngộ ra rằng, phụ nữ một khi đã dứt áo ra đi thì cho dù có được mời chào, có dát vàng trên đường, nguyên nâng khăn sửa giày thì họ cũng sẽ chẳng quay lại cuộc hôn cũ, tình yêu cũ đâu.
Đàn ông khi vợ mình rời đi, nhiều người giật mình mới nhận ra sai lầm của chính mình. Các anh lúc này đa phần sẽ đều thấy bản thân mình sai, ích kỉ, tệ bạc và mong muốn được vợ tha thứ, xin làm lại từ đầu. Nhưng vốn dĩ, chuyện buông tay của phụ nữ đâu phải trong một sớm, một chiều mà họ đã suy nghĩ rất lâu trước khi quyết định việc ấy. Bởi phụ nữ khác với đàn ông, chuyện gì với đàn ông cứ có lợi là sẽ nhanh chóng đưa ra quyết định. Còn với phụ nữ, nhất là khi buông tay, họ đã phải cho mình rất nhiều thời gian để suy nghĩ và tự vấn bản thân mình. Phụ nữ đã chọn ra đi thì cho vì bất cứ lý do gì xảy ra họ cũng sẽ không quay lại nơi đã gây ra cho mình bao đau đớn và tổn thương.
Theo Webtintuc